ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ

CHƯƠNG 618

Trước đó, Tô Thư Nghỉ vừa nhìn thấy Cố Mặc Ngôn, tâm trạng kích động nên cứ khóc mãi, cô cũng không nhìn kỹ dáng vẻ của Cố Mặc Ngôn, bây giờ khi bốn mắt nhìn nhau cô mới nhìn rõ được gương mặt của anh.

Cô chỉ thấy được sự tiều tụy hiện rõ trên gương mặt của Cố Mặc Ngôn, đôi mắt của anh hơi sưng, ánh mắt cũng không có thần thái giống như trước đây nữa, ít đi trông thấy, hơn nữa dưới mắt anh còn có quầng thâm rất đậm, miệng và cằm, râu mọc lên lún phún, vừa nhìn đã là biết đã lâu rồi anh không được nghỉ ngơi đàng hoàng.

Giơ tay xoa mặt của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghỉ đau lòng hỏi: “Sao anh lại để mình ra nông nỗi này? Em xin lỗi, để anh phải lo lắng rồi.”

Nghe thấy những lời Tô Thư Nghi nói, Cố Mặc Ngôn càng thấy khó chịu hơn. So với những chuyện Tô Thư Nghỉ đã gặp phải, anh thế này có là gì. Vậy mà cô còn nói xin lôi với anh, rõ ràng anh mới có lỗi với cô, là anh không bảo vệ cô tốt mới đúng!

Ôm Tô Thư Nghi vào trong lòng, Cố Mặc Ngôn cố kìm nén nước mắt của mình: “Thư Nghỉ, không sao rồi, cho dù đã xảy ra chuyện gì cũng không sao cả, anh sẽ không rời xa em đâu.”

“Hả?” Nhẹ nhàng tránh khỏi vòng ôm của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghỉ không hiểu nhìn anh.

Hai tay ôm lấy gương mặt của Tô Thư Nghỉ, Cố Mặc Ngôn nhìn vào đôi mắt của cô rồi nghiêm túc nói: “Thư Nghỉ, anh yêu em, thứ anh yêu là trái tim của em, là linh hồn của em, cho nên dù em có xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không rời xa em, em cũng hứa sẽ không rời xa anh được không, chúng ta sẽ bên nhau mãi mãi.”

Nghe thấy Cố Mặc Ngôn đột nhiên thẳng thần tỏ tình với mình như thế, Tô Thư Nghi rất cảm động, nhưng có vẻ như cô vẫn không hiểu những lời Cố Mặc Ngôn nói.

Tô Thư Nghi dịu dàng năm lấy bàn tay của Cố Mặc Ngôn rồi kéo xuống, cô khó hiểu hỏi anh: “Cố Mặc Ngôn, sao tự dưng anh lại nói những lời như thế, em sẽ xảy ra chuyện gì, chẳng phải bây giờ em vẫn khỏe mạnh ở đây sao?”

Cố Mặc Ngôn nghe thấy Tô Thư Nghi nói thế thì nhất thời ngẩn người, nhưng sau đó anh đã phản ứng lại: “Ừ, đúng vậy, em vân mạnh khỏe, không xảy ra chuyện gì cả, những chuyện đó đều đã là quá khứ, chúng ta cứ coi như chúng chưa từng xảy ra nhé.”

“Những chuyện đó là chuyện gì cơ?” Tô Thư Nghỉ vần không hiểu lắm.

“Không có, không có chuyện gì cả.” Giấu đi sự đau lòng trong ánh mắt mình, Cố Mặc Ngôn cố găng tươi cười nói với Tô Thư Nghi.

Thấy Cố Mặc Ngôn không muốn nói, Tô Thư Nghỉ cũng cố dằn sự thắc mắc trong lòng mình lại, cô cũng không hỏi thêm nữa, trái lại cô lại hỏi đến chuyện khác: “Là Trình Nam Quyền nói cho anh biết em đang ở đây sao?”

Tô Thư Nghỉ nhớ, trong phút nguy cấp cuối cùng là Trình Nam Quyền đã cứu cô, vậy thì chắc cũng là anh ta đưa cô đến bệnh viện rồi báo cho Cố Mặc Ngôn nhỉ.

Nghĩ đến đây, Tô Thư Nghỉ vô cùng cảm kích Trình Nam Quyền, cũng may anh ta đã kịp thời chạy đến nếu không cô cũng không yên ổn nằm ở đây rồi, cũng không thể thản nhiên đối diện với Cố Mặc Ngôn như thế.

Cố Mặc Ngôn hơi nghỉ ngờ tại sao Tô Thư Nghi lại hỏi như thế, nhưng anh cũng không nghĩ nhiều: ‘Không phải, là Cố Thành Vũ nói với anh em đang ở đây.”

“Cố Thành Vũ ư-” Câu trả lời của Cố Mặc Ngôn khiến Tô Thư Nghi thấy hơi ngạc nhiên.

“Ừ” Nghĩ là Tô Thư Nghỉ lại nhớ tới chuyện không tốt, Cố Mặc Ngôn lại thấy hơi hối hận khi đã nhắc đến cái tên Cố Thành Vũ trước mặt cô, anh nhẹ nhàng võ lên tay của cô rồi an ủi: “Đừng sợ, hiện giờ anh ta không làm em tổn thương được đâu.”

Không chú ý đến tại sao Cố Mặc Ngôn lại nói như thế, hiện giờ Tô Thư Nghi đang nghĩ tại sao Cố Thành Vũ lại biết được chuyện cô đang ở trong bệnh viện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi