ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ


Cố Mặc Ngôn hơi nhướng mày, đánh mắt nhìn về phía Tô Thư Nghi: “Tại sao?”
Tô Thư Nghi ý thức được vừa rồi mình phản ứng thẳng thừng quá, cô ảo não ra mặt, nói bừa: “Mẹ vừa mới khỏe lên, cần tĩnh dưỡng.”
“Không phải lý do này đúng không?” Cố Mặc Ngôn hiểu rõ: “Chủ yếu là vì mẹ em không muốn gặp anh.”
Tô Thư Nghi hơi khựng đũa lại, nhếch môi cười: “Nào có chuyện ấy?”
“Sao lại không có?” Cố Mặc Ngôn bình tĩnh ngoài ý liệu: “Anh có thể nhìn ra mẹ em không ưa anh.”
Tô Thư Nghi nghẹn họng không phản bác được, chỉ đành lúng túng nói: “Không phải tại anh đâu, chủ yếu là mẹ em không thích người giàu có thôi.”
Đôi mày kiếm của Cố Mặc Ngôn nhướn cao vô cùng.
Đương nhiên là anh cũng từng điều tra bối cảnh gia đình Tô Thư Nghi, thế nên cũng hiểu rõ thân phận ‘nhân tình’ không sáng rọi của Tô Ninh Kiều.

Cố Mặc Ngôn không bình luận gì, nhưng Tô Thư Nghi như nhìn thấy suy nghĩ của anh, cười khổ một tiếng: “Anh biết em là con ngoài giá thú nhà họ Lâm đúng không? Chắc anh đang nghĩ vì sao trước kia mẹ em có thể đi theo Lâm Kim Minh mà còn nói là chán ghét người giàu có nhỉ?”
Cố Mặc Ngôn không trả lời.
“Thật ra mẹ em và Lâm Kim Minh chưa từng ở bên nhau.” Mặt Tô Thư Nghi chợt lạnh xuống: “Mẹ em và Lâm Kim Minh là bạn cùng trường đại học, Lâm Kim Minh vẫn luôn thích mẹ em nhưng bà ấy lại chưa từng thích ông ta.

Chỉ là Lâm Kim Minh chưa từ bỏ ý định với mẹ, năm đó kết hôn xong cũng không chịu yên ổn, thậm chí còn phái người hạ thuốc mẹ em, cưỡng bức bà ấy, bởi thế mới có em.

Tuy rằng mẹ hận Lâm Kim Minh, nhưng lại cảm thấy đứa nhỏ trong bụng là vô tội nên mới nén giận sinh em ra.”.


Đọc thêm ????hiều tгuyệ???? ở ﹍ tгùmt гuyệ????.VN ﹍
Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi.
Anh hoàn toàn không điều tra được tới mức sâu như thế
“Khương Dĩ Mai oán hận tình cảm của Lâm Kim Minh dành cho mẹ em nên mới tung tin đồn khắp nơi nói mẹ em quyến rũ Lâm Kim Minh, nói mẹ em là nhân tình.

Mẹ em nào biết ai trong giới thượng lưu đâu, cũng không cách nào giải oan cho mình, chỉ có thể một mình chịu đựng tai tiếng khó nghe như vậy mà nuôi em tới lớn.”
Nhắc tới chuyện năm đó, Tô Thư Nghi siết chặt hai nắm tay, đáy mắt toàn là vẻ oán hận.
Cô thật sự rất hận Lâm Kim Minh.

Nhưng vấn đề ở chỗ người này là ba ruột của cô, chuyện này không thể thay đổi.
Cố Mặc Ngôn cụp mắt nhìn Tô Thư Nghi, vươn tay bọc lấy nắm tay của cô, nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay đang siết chặt ra.
Tô Thư Nghi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Mặc Ngôn, nở nụ cười xấu hổ: “Ngại quá, có phải em lỡ quá lố không?”
“Không đâu.” Cố Mặc Ngôn vẫn bình đạm như trước, chỉ là ánh sáng sâu trong đôi mắt đen có vẻ dịu dàng hơn ngày thường vài phần: “Anh rất vui khi em có thể chia sẻ những chuyện này với anh.”
Anh thật sự vui mừng.
Nếu anh muốn biết, đương nhiên có thể tra được việc này.

Nhưng Tô Thư Nghi chủ động nói với anh thì lại có ý nghĩa khác hẳn.
Tô Thư Nghi giật mình đánh mắt nhìn Cố Mặc Ngôn, không nhịn được mà bật cười thành tiếng: “Anh đúng là một người kỳ lạ.”
Cố Mặc Ngôn cười nhạt, không đáp lại.
Không sai, từ sau khi quen biết Tô Thư Nghi, chính anh cũng cảm thấy bản thân ngày càng kỳ quái.
Mấy ngày sau đó đều gió êm sóng lặng.
Cuối cùng cũng tới cuối tuần, buổi tiệc của nhà họ Cố.
Hôm đó Tô Thư Nghi dậy rất sớm, nhà tạo mẫu tóc và nhân viên trang điểm đều đã chờ từ lâu, bận rộn nguyên ngày mới có thể làm xong xuôi tạo hình cho cô.
Cố Mặc Ngôn đã chuẩn bị xong từ sớm, lẳng lặng chờ trong phòng khách.
Rất nhanh sau đó, anh nghe thấy tiếng giày cao gót thanh thúy vang lên, lúc nhìn thấy Tô Thư Nghi từ đầu cầu thang đi xuống, anh bỗng sững người.
Lần trước vì để ra mắt nhà họ Cố nên Tô Thư Nghi cũng từng mặc lễ phục.

Khi đó Cố Mặc Ngôn đã phải thầm trầm trồ vì vẻ đẹp của cô một lần.
Nhưng lần này mới càng thêm rung động.

Hôm nay Tô Thư Nghi mặc một chiếc váy dài hoa hồng vàng, thiết kế ôm sát tôn lên cơ thể yểu điệu, sau lưng lộ ra một mảng đường cong duyên dáng.
Mái tóc dài được vấn lên, trang điểm tinh tế lại không quá mức, khoe ra hoàn toàn ngũ quan thanh tú của cô.
Tô Thư Nghi vẫn không đi giày cao gót lắm.

Cô nắm váy cẩn thận bước xuống cầu thang, đúng lúc thấy hai mắt Cố Mặc Ngôn sáng ngời nhìn mình.
Cô bỗng cảm thấy hai má nóng lên, nhẹ giọng hỏi: “Đẹp không?”
Khi vừa trang điểm xong, cô nhìn mình trong gương cũng phải cảm thấy sửng sốt.
Dù gì cũng là con gái, nào có ai không hi vọng mặc váy xinh, trang điểm đẹp.

Chẳng qua từ nhỏ đến lớn chỉ có mỗi mình Lâm Bảo Châu được nhận quyền lợi này thôi, còn cô thì chỉ có thể mặc quần bò áo phông đơn giản, đứng một bên nhìn cô ta xinh xắn động lòng người.
Nhưng hôm nay cô mới biết thì ra cô cũng có thể xinh đẹp đến thế.
Cố Mặc Ngôn cười khẽ nhìn Tô Thư Nghi trước mặt, không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà nắm cổ tay của cô lên, kéo nhẹ về phía mình.
Tô Thư Nghi đi giày cao gót vốn đứng không vững lắm, lập tức bị anh kéo vào lòng, ngã ngồi lên đùi anh ở trên xe lăn.
Mãi tới khi khoảng cách giữa hai người không còn một tia hở, ngay cả vài lọn tóc lòa xòa của Tô Thư Nghi cũng trêu chọc cần cổ Cố Mặc Ngôn, anh mới ôm eo cô nói nhỏ: “Đẹp, đẹp đến mức anh không dám mang em ra ngoài.”
Tô Thư Nghi không ngờ Cố Mặc Ngôn trước nay trầm mặc ít lời lại có thể nói ra một câu tán tỉnh như thế, mặt cô lập tức càng đỏ hơn, không nói nên lời.
Cố Mặc Ngôn lại cười khẽ một tiếng, điều khiển xe lăn, cứ vậy ôm Tô Thư Nghi ra biệt thự, lên xe.
Lên tới xe, ngồi vào chỗ của mình, tài xế nhanh chóng chạy tới biệt thự của đại gia đình họ Cố.
Trên xe, Tô Thư Nghi bắt đầu căng thẳng.
Chưa nói đến chuyện hôm nay sẽ gặp Lâm Bảo Châu và Cố Gia Huy, chỉ cần nghĩ đến bữa tiệc có nhiều người như vậy là cô đã đủ thấp thỏm rồi, sợ mình sơ sẩy làm ra chuyện gì xấu mặt.
Thấy nụ cười trên mặt cô cứng đờ, Cố Mặc Ngôn như đoán được suy nghĩ của cô, thấp giọng hỏi: “Hồi hộp à?”
“Ừ.” Tô Thư Nghi thừa nhận: “Sợ làm xấu mặt anh.”

“Em đẹp thế này cơ mà, sao có thể làm anh xấu mặt được?” Cố Mặc Ngôn cười khẽ: “Trước kia từng tham dự yến tiệc thế này bao giờ chưa?”
“Chưa.” Vì muốn giảm bớt hồi hộp, Tô Thư Nghi cũng nói nhiều hơn: “Nhưng vì muốn kiếm học phí nên trước kia từng làm phục vụ trong buổi tiệc như vậy rồi.

Khi ấy em rất hâm mộ các cô gái ăn vận trang điểm xinh đẹp trong buổi tiệc.

Thậm chí em còn nghĩ nếu ngày nào đó có thể tham gia làm khách thì tốt quá.”
Cố Mặc Ngôn không nhịn được mà cười ra tiếng: “Vậy xem như cuối cùng em cũng hoàn thành tâm nguyện rồi nhỉ?”
“Cứ xem là thế đi.” Tô Thư Nghi cũng cười: “Lúc ấy em về nhà còn lén học cách khiêu vũ giao lưu của các cô gái trong buổi tiệc, thầm nghĩ sau này nếu mình có cơ hội tham gia, có thể khiêu vũ tao nhã như vậy thì tốt biết mất…”
Tô Thư Nghi chợt ý thức được mình vừa nói cái gì không nên nói, lập tức ngậm miệng, hơi lo lắng nhìn về phía Cố Mặc Ngôn.
Khỉ thật.
Cô cũng lơ là quá, biết rõ Cố Mặc Ngôn ở trước mặt người khác là người tàn phế, không có khả năng khiêu vũ, vậy mà còn nói lời không nên nói.
Không thấp thỏm như Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn bình tĩnh hơn nhiều, nụ cười bên môi không giảm chút nào, thản nhiên nói: “Vậy sao?”
Tô Thư Nghi nào dám nói thêm gì nữa, giữ im lặng tới khi đến nơi.
Cố Mặc Ngôn trượt xuống xe trước, sau đó đỡ tay Tô Thư Nghi xuống.
Tô Thư Nghi thật cẩn thận xuống xe, thấy biệt thự trước mắt thì không khỏi ngẩn ngơ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi