ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ


“Đừng!”
Tô Thư Nghi đột nhiên hét lớn, đẩy Cố Mặc Ngôn ra.
Cố Mặc Ngôn không ngờ Tô Thư Nghi lại thình lình chống cự như vậy, bị đẩy không kịp trở tay, anh lùi về sau mấy bước.
Kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Tô Thư Nghi, còn cả đáy mắt long lanh nước lại toát lên vẻ sợ hãi.
Bỗng chốc, Cố Mặc Ngôn chỉ cảm thấy có gáo nước lạnh dội vào đầu, lửa nóng khắp người đều đã nguội lạnh.
Tô Thư Nghi cũng nhanh chóng ý thức được sự quá quắt của mình, vẻ áy náy thoáng hiện trên gương mặt, cô rón rén lại gần Cố Mặc Ngôn: “Em xin lỗi… Vừa rồi… em chợt sực nhớ lại chuyện hai năm trước…”
Chuyện của hai năm về trước là cơn ác mộng đáng sợ nhất với Tô Thư Nghi.
Không chỉ vì mất đi thứ quý giá nhất chỉ trong một đêm, mà hơn thế nữa, một đêm ấy đã khiến cô thân bại danh liệt.
Một thời gian rất lâu sau đó, cô thậm chí còn không thể lại gần nam giới, thậm chí nắm tay thôi cũng khiến cô sợ hãi.

Hiện tại, cô đã khôi phục được rất nhiều, cô cũng luôn cho rằng mình có thể đón nhận Cố Mặc Ngôn.
Nhưng nào ngờ, khi thật sự đi đến ranh giới thì cơ thể của cô vẫn chống cự lại theo bản năng!
Nhìn ánh mắt Cố Mặc Ngôn từ từ trở lại vẻ lạnh tanh, Tô Thư Nghi cảm thấy án náy khôn tả.

Chắc chắn Cố Mặc Ngôn sẽ cảm thấy mình đang làm bộ làm tịch phải không? Rõ ràng đã kết hôn rồi, cũng rõ ràng đã đồng ý rồi mà đến giây phút cuối cùng lại cự tuyệt anh như vậy.
Không một người đàn ông nào có thể chấp nhận bị cự tuyệt như vậy đâu nhỉ?
Nghĩ đến đây, cô cắn răng, rón rén lại gần Cố Mặc Ngôn, vươn tay ôm lấy cổ anh, chủ động hôn, muốn đốt cháy Cố Mặc Ngôn lần nữa.
Nhưng Cố Mặc Ngôn lại đột nhiên bế xốc cô lên, đặt xuống giường.
Tô Thư Nghi tưởng rằng Cố Mặc Ngôn muốn tiếp tục nên lập tức gồng mình chuẩn bị, muốn đảm bảo lần này cơ thể mình sẽ không như lần trước mà đột ngột đẩy Cố Mặc Ngôn ra.

Nhưng không ngờ cô chờ đợi mãi mà Cố Mặc Ngôn vẫn chẳng làm gì.

Trái lại, anh nhấc tấm chăn bông bên cạnh, đắp lên người Tô Thư Nghi.
Tô Thư Nghi bỗng ngẩn người: “Cố Mặc Ngôn, anh giận rồi à?”
Cố Mặc Ngôn nghiêng người ngồi bên mép giường, cúi đầu nhìn Tô Thư Nghi, ánh mắt bình tĩnh: “Không.”
“Thế tại sao anh…”
“Hỏi tại sao anh không tiếp tục à?” Cố Mặc Ngôn hạ thấp giọng nói, ngón tay thon dài ve vuốt gò má Tô Thư Nghi, dịu dàng và mờ ám: “Vì anh mong là em cũng sẽ hưởng thụ chứ không phải là nhẫn nhịn chịu đựng vì anh.”
Anh không phủ nhận cơ thể mình có phản ứng với Tô Thư Nghi, nói một cách chính xác là phản ứng rất nhạy.
Nếu không để tâm đến Tô Thư Nghi, có lẽ anh đã tiếp tục luôn rồi.

Vì với cánh đàn ông, nín nhịn như thế này thật ra rất khổ sở.
Nhưng anh có để tâm đến Tô Thư Nghi.
Vì để tâm nên không mong muốn lần đầu tiên của hai người lại biến thành một hồi ức đen tối với Tô Thư Nghi.
Như vậy thì anh có gì khác với gã đàn ông hai năm trước đâu?
Tô Thư Nghi không ngờ Cố Mặc Ngôn lại nói như vậy.

Trong thoáng chốc, cô chỉ cảm thấy có một nơi nào đó trong trái tim đã bị khuấy động.
Nam giới và nữ giới khác nhau.

Với nữ giới, để tâm đến một người là có thể hi sinh cả bản thân mình.

Còn đối với nam giới, để tâm đến người nào thì mới nhẫn nại với người ấy.
Mắt cô sáng lấp lánh, cuộn mình vào trong tấm chăn mềm mại, cơ thể căng cứng cuối cùng đã thả lỏng: “Cố Mặc Ngôn, cảm ơn anh.”
Cố Mặc Ngôn nhoẻn cười, đứng dậy đi đến ngồi vào chiếc ghế cạnh bàn: “Hôm nay em ngủ trên giường đi.”
Tô Thư Nghi ngớ ra: “Anh thì sao? Anh không ngủ à?”
“Giường bé quá, lại chỉ có một bộ chăn.

Thôi vậy.”
Tô Thư Nghi chau mày: “Giường tuy bé nhưng chịu khó một chút thì hai người vẫn nằm vừa.

Anh lên đây ngủ với em đi.”
Cố Mặc Ngôn chợt quay ra nhìn Tô Thư Nghi bằng ánh mắt khó lường: “Tô Thư Nghi, em đang thách thức giới hạn của anh đấy à?”
Tô Thư Nghi chợt cứng đờ.

Phải rồi.

Cô suýt quên mất, hôm nay cô đã khiêu khích Cố Mặc Ngôn đến tột độ, xong đến cuối cùng lại xôi hỏng bỏng không.

Chắc bây giờ Cố Mặc Ngôn đang nín nhịn khổ sở lắm rồi, vậy mà mình còn yêu cầu anh ngủ cùng…
Cô thật sự quá vô ý.
Lúc này Tô Thư Nghi không dám nói nhiều nữa, chỉ ngoan ngoãn quấn chặt chăn quanh mình, nằm thật ngay ngắn.
Ở một nơi khác, trong phòng khách, ông cụ Cố nôn nóng đi đi lại lại.
Mãi cho đến khi quản gia Tá quay về, ông cụ mới rảo bước tới: “Thế nào? Hai đứa nó sao rồi?”
“Đã vào phòng rồi, nhưng cụ thể thì tôi cũng không rõ.” Quản gia Tá đáp thành thực.

Dù sao chăng nữa ông ấy cũng đâu dám nhìn trộm Cố Mặc Ngôn.
Ông cụ Cố gật gù, cất giọng thở than: “Chỉ mong sao chúng nó có thể cho cái thân già này bớt lo nghĩ, sớm ngày cho tôi được bế thêm thằng chắt nữa.”
“Ông chủ không cần lo lắng quá.” Quản gia Tá trả lời đâu ra đấy.
“À phải rồi.” Ông cụ Cố sực nhớ tới điều gì đó, vẻ mặt lập tức trở nên lạnh lùng: “Đã điều tra được bức ảnh ngày hôm nay chưa?”
Buổi tiệc lớn như hôm nay mà lại có người bất thình lình chiếu bức ảnh như vậy, bất kể mục đích của đối phương là sỉ nhục nhà họ Cố hay Tô Thư Nghi thì cũng không thể chấp nhận được.
Quản gia Tá gật đầu: “Đã điều tra ra rồi, là vợ sắp cưới của cậu chủ nhỏ, cô Lâm Bảo Châu.”
Nghe được câu trả lời này, ông cụ Cố lại chẳng hề lấy làm kinh ngạc, chỉ cười khẩy: “Đúng thế thật.

Tôi biết ngay con ranh này không phải dạng vừa mà.”
Quản gia Tá nói rất thản nhiên: “Có thể là vì chuyện của cô Tô và cậu chủ nhỏ thời đại học.”
Ông cụ Cố gật đầu, thở dài: “Hai chú cháu thích cùng một người con gái.

Nhà họ Cố chúng ta cũng nặng nghiệp mới vớ phải chuyện này.”

“Nhưng hiện tại thì cô Tô là người duy nhất có thể khiến cậu hai rung động, nên dù thế nào đi nữa, ông chủ cũng sẽ ủng hộ.” Quản gia Tá là thân tín của ông cụ Cố, hiển nhiên hiểu được suy nghĩ của ông cụ.
“Đúng thế.” Ông cụ Cố day trán mệt mỏi: “Còn con bé họ Lâm kia, ông nói chuyện này cho thằng Huy biết đi.”
“Ông chủ không muốn đích thân xử lí cô ta ạ?”
“Hừ, một đứa nhãi ranh cũng xứng được tôi tự tay xử lí à?” Ông cụ Cố cười khẩy: “Nếu ngay cả người yêu cũng không dạy bảo được thì thằng Huy không xứng là con cháu nhà họ Cố này.”
“Vâng, tôi hiểu rồi.” Quan gia Tá nghe theo lệnh, lập tức rời khỏi phòng sách.
Ông cụ Cố đi tới bên giường, nhìn ánh trăng ngoài kia, đột nhiên nhớ tới nụ cười của Cố Mặc Ngôn khi ôm ấp Tô Thư Nghi khiêu vũ trên sàn nhảy trước đó, gương mặt chi chít nếp nhăn của ông cụ bỗng trở nên hiền dịu.
Đã bao năm rồi… Bao năm rồi không thấy thằng Ngôn cười như vậy nữa.
Xem ra ông trời còn có mắt.

Cuối cùng cũng cho thằng Ngôn gặp được một cô gái có thể khiến nó tươi cười lần nữa.
Giờ đây, ông cụ chỉ hy vọng hai người có thể sớm ngày đơm hoa kết trái.
Trong lúc ông cụ Cố đang lo âu ở đây thì bầu không khí trong căn phòng tầng trên đã dần dần chuyển từ nóng bừng sang nguội lạnh.
Cố Mặc Ngôn ngồi trên xe lăn, tay chống đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đêm đã rất khuya, nhưng lúc này Tô Thư Nghi không sao chợp mắt được.

Yên lặng hồi lâu, cô mới rón rén lên tiếng: “Cố Mặc Ngôn, em không ngủ được, mình nói chuyện đi.”
Cố Mặc Ngôn không mở mắt mà chỉ trả lời dửng dưng: “Nói gì?”
“Thì…” Tô Thư Nghi ngẫm nghĩ một lát rồi cất giọng: “Tại sao ông nội anh lại… lại biết chúng ta chưa làm chuyện đó?”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi