ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ


Tô Thư Nghi đang nghĩ tới chuyện trước đây nên bỗng dưng hơi thất thần, không để ý tới Cố Mặc Ngôn ở bên cạnh đang nhìn mình với ánh mắt âm u.
Năm đó cô nợ Cố Gia Huy ư?
Cố Mặc Ngôn không nói ra được trong lòng mình có cảm giác gì.
Là anh xuất hiện quá muộn trong cuộc đời của cô sao?
Tô Thư Nghi mà anh biết, đã là một người phụ nữ độc lập thích gánh mọi thứ lên vai mình.
Nhưng anh không biết, cô của quá khứ cũng chỉ là một học sinh bình thường, bị sự nghèo nàn của gia đình và nỗi ô nhục của thân phận làm mệt mỏi tới mức không ngẩng nổi đầu.
Nhưng Cố Gia Huy lại quen biết cô vào lúc này, lặng lẽ dành cho cô tình yêu thương và ủng hộ đầu tiên.
Cố Mặc Ngôn đột nhiên giơ tay lên, nắm lấy tay Tô Thư Nghi.
Xúc cảm ấm nóng trên tay truyền tới, Tô Thư Nghi bị dọa cho giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn Cố Mặc Ngôn: “Cố Mặc Ngôn, anh sao vậy?”
Cố Mặc Ngôn nhìn cô, sắc mặt khó đoán, chỉ nói khẽ rằng: “Không sao cả, anh chỉ đang nghĩ nếu gặp được em sớm hơn thì tốt rồi.”
Cho dù không thể gặp được cô thời đại học, nếu như có thể gặp được cô vào hai năm trước, gặp cô vào lúc cô yếu ớt nhất rồi cứu lấy cô, thì cũng đã tốt lắm rồi.
Câu nói không đầu không đuôi này của Cố Mặc Ngôn làm Tô Thư Nghi sững sờ.

Cô ngây ngô gật đầu, chỉ nghĩ rằng Cố Mặc Ngôn vẫn còn đang tức giận, vậy là bèn bổ sung thêm một câu: “Cố Mặc Ngôn, anh đừng không vui, nếu chuyện hôm qua xảy ra với anh thì chắc chắn em cũng sẽ xông qua.”

Tô Thư Nghi nói câu này, hoàn toàn là tưởng rằng Cố Mặc Ngôn vẫn còn đang tức giận, hết cách rồi nên mới nói đại như vậy.
Cô chắc chắn không ngờ rằng, một câu nói đơn giản như vậy lại khiến Cố Mặc Ngôn lập tức sững sờ.
Ngay sau đó, tâm trạng vốn dĩ đang tức giận của anh lập tức tốt lên.
Thậm chí khóe miệng còn không nhịn được mà nở nụ cười khẽ, anh nhướng mày, nhìn sang Tô Thư Nghi: “Em nói thật sao?”
Tô Thư Nghi vội vàng gật đầu như giã tỏi.
Nhìn cô gái ngoan ngoãn trước mắt, chính Cố Mặc Ngôn cũng không dám tin rằng, trước đó mình còn đang nhịn lại sự tức giận mà giờ tâm trạng đã tốt rồi.
Chết tiệt.
Bây giờ cảm xúc của anh đã dễ dàng bị cô gái Tô Thư Nghi này thao túng rồi sao?
Anh cố gắng khiến bản thân giữ biểu cảm bình tĩnh, sau khi cẩn thận đút cho Tô Thư Nghi ăn hết canh gà, bèn chuẩn bị rời đi: “Anh phải về công ty đây, em ở lại phòng bệnh nghỉ ngơi đi.”
Anh quay người vừa định đi, không ngờ rằng Tô Thư Nghi đột nhiên lại túm lấy góc áo anh.
Cố Mặc Ngôn sững sờ, quay đầu lại: “Sao thế?”
“Ờm...!em không muốn nằm viện.” Tô Thư Nghi nhìn anh, dáng vẻ hơi đáng thương: “Trước giờ em rất ghét nằm viện, hơn nữa anh nhìn em đi, em chỉ bị thương một chút thôi, không cần thiết phải nằm viện, em có thể về nhà được không?”
Cố Mặc Ngôn nhíu mày: “Nằm viện vẫn an toàn hơn, nhỡ đâu vết thương của em bị nhiễm trùng thì sao? Nhỡ đâu người kia bôi vi khuẩn gì đó lên dao găm thì sao?”
Tô Thư Nghi xấu hổ.

Người ta là người lao động bình thường, làm gì có lòng dạ thâm sâu như vậy chứ.
Cô biết Cố Mặc Ngôn ăn mềm không ăn cứng, chỉ đành tiếp tục giả vờ đáng thương: “Cố Mặc Ngôn, em thực sự không sao.

Hơn nữa có anh ở cùng em, cho dù em có bị nhiễm trùng thì anh cũng có thể gọi bác sĩ cho em ngay lập tức mà?”
Quả nhiên Tô Thư Nghi thấy mặt mày Cố Mặc Ngôn giãn ra, vội vàng cố gắng nói tiếp: “Hơn nữa anh nhìn đi, bây giờ phòng bệnh ít như vậy, em chẳng bị sao mà lại chiếm một phòng bệnh, làm vậy cũng vô nhân đạo quá đấy.”
Cố Mặc Ngôn nhìn cô gái trước mắt đang cố gắng hết sức này, trong lòng mềm nhũn: “Được, anh đưa em về nhà trước rồi lại tới công ty.”
Tô Thư Nghi hoan hô một tiếng trong lòng, nhìn Cố Mặc Ngôn bảo Dương Tùng Đức đi làm thủ tục xuất viện cho mình, sau đó chẳng mấy chốc đã ngồi lên chiếc xe bentley màu đen của Cố Mặc Ngôn.
Trên đường, Tô Thư Nghi đột nhiên nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, Cố Mặc Ngôn, cái người làm em bị thương kia, giải quyết như thế nào rồi?”
“Anh đã cử luật sư đi rồi.” Nhớ tới người kia, sắc mặt của Cố Mặc Ngôn lại lạnh xuống đôi chút: “Yên tâm, anh sẽ không buông tha cho gã ta đâu.”
Nếu như không phải cái tên ngu si Cố Gia Huy này để cảnh sát tham gia vào chuyện này nhanh như vậy, với cách của anh, sợ rằng người kia chỉ có càng thảm hơn thôi.
Tô Thư Nghi nhíu mày: “Cố Mặc Ngôn, các anh dọa anh ta là được rồi, đừng quá đáng quá.”
Cố Mặc Ngôn nhìn sang cô: “Gã ta làm em bị thương, em không tức giận à?”
“Cũng hơi giận một chút.” Tô Thư Nghi nói: “Nhưng suy cho cùng thì bọn họ cũng là người đáng thương, bỏ tất cả ở quê hương để tới làm việc ở thành phố lớn, nhưng cuối cùng lại chẳng có được gì cả, tức giận quá nên mới tìm bọn em để tính sổ.


Đương nhiên bọn họ làm vậy là sai, nhưng đáng ghét nhất vẫn là lãnh đạo của nhà máy vô lương tâm kia.

Dạy dỗ anh ta một chút, để anh ta biết sai là được rồi.”
Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ nói rằng: “Anh biết rồi, tới nhà rồi, em về nghỉ ngơi trước đi.”
Lúc này Tô Thư Nghi mới phát hiện ra trong lúc hai người bọn họ nói chuyện, đúng thật là xe đã tới biệt thự rồi, cô bèn xuống xe.
Sau khi Tô Thư Nghi xuống xe, Dương Tùng Đức ở ghế phó lái quay đầu lại: “Cố tổng, rốt cuộc giải quyết người làm mợ chủ bị thương như thế nào đây?”
“Bảo luật sư bảo lãnh cho gã ta, sau khi ra ngoài rồi thì dạy dỗ một trận.” Cố Mặc Ngôn lạnh lùng nói.
Dám động tới người phụ nữ của anh, giao cho cảnh sát thì hời cho gã ta quá.
Dương Tùng Đức nghe thấy câu trả lời của Cố Mặc Ngôn thì chẳng kinh ngạc chút nào, gậy đầu, nhưng không ngờ Cố Mặc Ngôn lại lên tiếng một lần nữa.
“Sau khi dạy dỗ xong thì thả gã ta ra, tiện thể đi tìm lãnh đạo của nhà máy kia, tìm ra bằng chứng bọn họ tham nhũng, dùng tài sản riêng để trả nợ cho công ty bọn họ, trả lương cho công nhân.”
Dương Tùng Đức lập tức sững sờ, nhìn sang Cố Mặc Ngôn với vẻ không dám tin.
Từ khi nào mà cậu Cố của bọn họ lại có tình người như vậy, còn biết quan tâm tới lương của những công nhân này nữa?
Cố Mặc Ngôn lại chẳng quan tâm tới anh ta, chỉ nhìn Tô Thư Nghi đi tới trước cửa biệt thự ở bên ngoài cửa sổ xe, được má Vương hoảng hốt đỡ lấy, đi vào trong cửa.
Với tính cách của anh, đương nhiên sẽ không thích lo chuyện bao đồng.
Nhưng nếu như đây là chuyện mà Tô Thư Nghi xin, vậy thì lại là chuyện khác.
Người khiến Tô Thư Nghi bị thương kia, đương nhiên phải trả giá.


Nhưng đồng thời, nếu như Tô Thư Nghi đã thương cảm những công nhân kia, anh cũng có thể thực hiện nguyện vọng của cô, giúp những công nhân kia một tay.
Chỉ cần cô thích, anh đều có thể làm giúp cô.
...
Biệt thự nhà họ Cố.
Cố Gia Huy đang tính toán doanh số của số tạp chí kỳ này, nhưng dù có tính thế nào, các con số vẫn không khớp nhau, cuối cùng anh ta cáu kỉnh đẩy chiếc máy tính xách tay trước mắt ra, dựa vào ghế.
Đáng chết.
Đã mấy ngày rồi, từ sau khi Tô Thư Nghi bị thương vì mình, anh ta vẫn luôn bồn chồn không yên.
Cho dù làm bất cứ thứ gì, dường như trước mắt anh ta đều xuất hiện khuôn mặt tràn đầy lo lắng khi Tô Thư Nghi chạy về phía mình.
Vốn dĩ anh ta tưởng rằng cô đã chẳng còn là Tô Thư Nghi mà mình biết nữa, nhưng rồi cô lại cứu anh ta.
Nếu như cô thực sự là một người phụ nữ ích kỷ tham tiền vì tiền mà có thể bán đi tất cả, vậy vì sao cô lại đứng ra vì anh ta trong lúc nguy hiểm như vậy?
Lẽ nào suốt hai năm nay, vẫn luôn là anh ta hiểu lầm sao?
Cố Gia Huy chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng buồn bực.
Cứ nghĩ tới có thể mình đã hiểu lầm Tô Thư Nghi, anh ta lại loáng thoáng có hơi kích động, nhưng lại cảm thấy đây là chuyện không thể nào.
Băn khoăn mãi, cuối cùng anh ta cầm điện thoại lên, gọi vào một số điện thoại.
“Alo, là tôi đây.” Điện thoại được kết nối, Cố Gia Huy lạnh lùng lên tiếng: “Điều tra giúp tôi một chuyện, tra kỹ càng vào, tôi muốn sự thật.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi