ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ


Chú Trương sững sờ, vẻ mặt cũng hiện sự vui mừng: “Ý của bà là, bọn họ đang...”
“Suỵt! Cái ông già này, chẳng biết xấu hổ gì cả!” Má Vương liếc chú Trương một cái, nhưng bản thân bà cũng cười tới nỗi không khép được miệng.
“Thế này thì thực sự tốt quá rồi!” Chú Trương cũng rất vui, sốt sắng đứng dậy: “Tôi phải nhanh chóng báo tin vui này cho ông cụ.”
Tô Thư Nghi ở trên tầng hoàn toàn không biết mấy câu kêu đau của mình mà lại bị chú Trương má Vương hiểu lầm thành như vậy.
Sau khi bôi thuốc xong, cô cảm thấy đói bụng, bèn xuống tầng với Cố Mặc Ngôn.
Má Vương vừa nhìn thấy bọn họ đã sững sờ: “Ô kìa...!sao lại nhanh thế...!Khụ khụ, ý của tôi là tôi vừa mới nấu xong bữa tối thôi, cậu mợ mau tới ăn đi.”
Tô Thư Nghi ngồi xuống chỗ ngồi, tay vẫn không được nhanh nhẹn, má Vương đang định đút cho cô, nhưng không ngờ xe lăn của Cố Mặc Ngôn đã di chuyển tới, cầm bát cơm lên rồi khẽ hỏi Tô Thư Nghi: “Em muốn ăn gì?”
Trước đó ở bệnh viện Cố Mặc Ngôn đã đút mình một lần, bây giờ Tô Thư Nghi cũng không còn cảm thấy mất tự nhiên như vậy nữa, ngoan ngoãn nói: “Em muốn ăn bông cải xanh với cà tím.”
Cố Mặc Ngôn lập tức gắp lên đút vào miệng Tô Thư Nghi,
Chú Trương và má Vương ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này lập tức sững người ra đó.
Cậu chủ nhà bọn họ, lại tự tay đút cơm cho người khác ư?
Đúng là sống lâu rồi cái gì cũng có thể nhìn thấy!

Tô Thư Nghi lề mề rất lâu mới ăn xong bữa cơm này, thấy Cố Mặc Ngôn vẫn luôn phục vụ mình, khỏi phải nói cô ngại tới mức nào, xấu hổ nói: “Cố Mặc Ngôn, thực ra tay trái của em cũng ăn được, anh ăn của anh đi.”
Cố Mặc Ngôn lại không để ý tới cô, sau khi chắc chắn cô đã ăn xong miếng cơm cuối cùng trong bát, lúc này mới bắt đầu ăn cơm.
Chẳng mấy chốc Cố Mặc Ngôn cũng sắp ăn xong cơm rồi, nhìn má Vương dọn dẹp, anh đột nhiên nhớ ra gì đó, lên tiếng nói: “Má Vương, ngày nào Tô Thư Nghi cũng cần phải thay thuốc, sau này má nhớ nhắc cô ấy nhé.”
Má Vương gật đầu, trong tay cầm bát nhưng lại không quay về phòng bếp.
Cố Mặc Ngôn chú ý thấy hình như bà có điều muốn nói với mình, bèn ngẩng đầu lên chủ động hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”
“Ờm, cậu chủ này...” Má Vương có hơi do dự, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ hơi tái nhợt của Tô Thư Nghi, bà vẫn không nhịn được nói: “Tuy rằng cậu mợ ân ái là chuyện tốt, nhưng dù sao mợ chủ vẫn còn đang bị thương mà, có phải cậu...!có phải cậu vẫn nên nhẹ nhàng hơn chút không?”
Má Vương nói lời này hoàn toàn là ý tốt, chủ yếu là vì ban nãy Tô Thư Nghi kêu quá lớn tiếng, bây giờ sắc mặt cũng không tốt lắm, má Vương đang đau lòng thôi.
Cả Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi đều sững sờ, nhưng dù sao cũng là người trưởng thành cả rồi, bọn họ nhanh chóng hiểu ra được gì đó từ khuôn mặt đỏ bừng và ánh mắt ám muội của má Vương và chú Trương.
Mặt Tô Thư Nghi chợt đỏ bừng lên.
Đòi mạng hả.
Có phải ban nãy lúc Cố Mặc Ngôn bôi thuốc cho cô, má Vương nghe thấy tiếng hét của cô nên mới hiểu lầm không?
“Má Vương, thực ra...” Da mặt cô mỏng, vội vàng muốn giải thích rõ với má Vương, nhưng không ngờ còn chưa nói ra đã bị Cố Mặc Ngôn ngắt đứt.
“Má Vương, má yên tâm đi.” Sắc mặt Cố Mặc Ngôn hờ hững: “Tôi biết Thư Nghi bị thương nên vẫn luôn cẩn thận mà, tôi làm là chính.”
Đôi mắt Tô Thư Nghi trợn tròn ngay lập tức!
Cái gì mà “tôi làm là chính”?
Cố Mặc Ngôn này, nói dối không đỏ mặt thì cũng thôi đi, còn là lời nói dối xấu hổ như vậy nữa!
Hiển nhiên chú Trương và má Vương cũng không ngờ Cố Mặc Ngôn trước giờ luôn lạnh nhạt lại nói ra lời trần trụi như vậy, đầu tiên là sững sờ, nhưng rất nhanh đã mỉm cười gật đầu: “Vậy thì tốt rồi, vẫn là cậu chủ chu đáo.”
Chu đáo cái đầu má á!
Bây giờ mặt Tô Thư Nghi đã có thể rỉ máu luôn được rồi, có vẻ cô muốn giải thích chút gì đó, nhưng bàn tay dưới bàn của Cố Mặc Ngôn lại nắm lấy cô rồi bóp lấy, rõ ràng là đang ngăn cản cô.
Thế là cô chỉ đành trưng cái mặt đỏ bừng này, ngoan ngoãn để Cố Mặc Ngôn dắt đi lên tầng.
Về tới phòng, cuối cùng Tô Thư Nghi mới không nhịn được mà bùng nổ.
Bàn tay trái không bị thương của cô cầm một cái gối lên, ném thẳng về phía Cố Mặc Ngôn: “Cố Mặc Ngôn! Ban nãy anh nói lung tung gì vậy! Gì mà tôi làm là chính.


Đúng là...!ăn nói bậy bạ!”
Gối của Tô Thư Nghi còn chưa rơi lên người Cố Mặc Ngôn thì Cố Mặc Ngôn đã tùy ý giơ tay lên, đón lấy chiếc gối một cách chính xác.
Nhìn cô gái trước mắt đang nổi nóng, Cố Mặc Ngôn bật cười khàn khàn.
Sợ là chính Tô Thư Nghi cũng không nhận ra cô ở trước mặt anh đã càng ngày càng “coi trời bằng vung” rồi, bây giờ đã dám “đánh” cả anh nữa luôn?
Nhưng không biết vì sao, Tô Thư Nghi như vậy lại bỗng dưng khiến tâm trạng anh thấy rất tốt.
Khóe miệng anh nở nụ cười khẽ đến mức không nhận ra, thấp giọng nói: “Sao thế? Không thích à? Chúng ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận, có những chuyện giường chiếu như vậy cũng là bình thường thôi.

Nếu không má Vương với chú Trương sẽ nói với ông nội như thế nào đây?”
Tô Thư Nghi sững sờ, lúc này mới bình tĩnh lại một chút, nhớ ra Cố Mặc Ngôn từng nói với mình, thực ra má Vương và chú Trương là tai mắt mà ông nội sắp xếp ở trong nhà, giám sát mình và Cố Mặc Ngôn.
Lúc này cô mới hiểu ra ban nãy Cố Mặc Ngôn nói những lời kia là cố ý để chú Trương và má Vương hiểu lầm, hoặc nên nói là muốn gián tiếp khiến công cụ Cố hiểu lầm.
“Thế nhưng...” Nhưng nhớ tới nội dung lời Cố Mặc Ngôn nói ban nãy, Tô Thư Nghi vẫn cảm thấy mặt mình nóng bừng lên: “Anh cũng không cần phải nói linh tinh...!nói những thứ đó chứ...”
Nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Tô Thư Nghi, Cố Mặc Ngôn đột nhiên cảm thấy đáng yêu, đuôi lông mày nhướng lên: “Cái nào cơ?”
“Chính là cái gì mà “anh làm” đó...” Giọng nói của Tô Thư Nghi càng ngày càng khẽ, đầu sắp cúi xuống dưới đất luôn rồi.
Cố Mặc Ngôn cười khẽ một tiếng, đầu ngón trỏ khều cằm Tô Thư Nghi lên: “Anh đâu có nói linh tinh, vốn dĩ nên là anh làm mà, hay là...!em muốn thử không?”
“Không...!không cần đâu...” Tô Thư Nghi lập tức nhảy dựng lên như con chuột bị người dẫm phải đuôi, chạy tới bên cạnh tủ quần áo: “Ờm, em chuẩn bị đi tắm đây, tạm biệt!”

Dứt lời, bàn tay trái của cô hoảng loạn tìm khăn tắm ra, vội vàng chạy vào phòng tắm.
Vừa tới phòng tắm, Tô Thư Nghi liền nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng trong gương của mình.
Đáng chết thật.
Tô Thư Nghi bỗng thấy buồn bực che mặt lại.
Sao cô lại vô dụng như thế chứ! Cố Mặc Ngôn tùy tiện đùa cô vài câu mà cô đã có phản ứng lớn như vậy rồi? Chẳng có tích sự gì cả.
Tuy rằng tay Tô Thư Nghi bị thương, nhưng may mà vòi hoa sen trong phòng tắm này rất thông minh, có thể khống chế phạm vi của nước, bởi vậy cô cẩn thận tắm thì vẫn né được vết thương.
Sau khi tắm xong đi ra, Tô Thư Nghi liền nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đang ngồi bất động ở ban công.
Tô Thư Nghi lau đầu, đang định đi qua gọi anh tắm, nhưng đi gần mấy bước, cô đột nhiên sững sờ.
Bởi vì cô nhìn thấy trong tay Cố Mặc Ngôn đang cầm thứ gì đó, mà anh thì lại đang nhìn chằm chằm thứ kia tới mức thất thần.
Thứ trong tay anh lóe lên ánh sáng nhu hòa dưới ánh trăng, vô cùng lấp lánh, Tô Thư Nghi vừa nhìn đã nhận ra ngay.
Lại là dây chuyền kia..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi