ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ


Bàn tay túm lấy Tô Thư Nghi của Cố Gia Huy cứng đờ: “Em có ý gì?”
“Năm đó, những học bổng kia, còn cả cơ hội việc làm kia nữa, đều là anh âm thầm giúp đỡ tôi đúng không.” Tô Thư Nghi nói khẽ.

Nhìn thấy trong mắt Cố Gia Huy lóe lên chút dao động, cô liền biết rằng suy đoán của mình không sai: “Tôi thực sự cảm ơn anh, tuy rằng năm đó anh không tin tôi, còn lừa tôi, nhưng nếu như không có anh, sợ là đến cả tốt nghiệp đại học cũng là mong ước xa vời của tôi.”
Nếu như không tốt nghiệp đại học, bây giờ đến tìm một cơ hội việc làm ổn định như ở tòa soạn bây giờ cô cũng không có, nói gì đến chuyện khám bệnh cho mẹ.
Cho nên, cô thực sự cảm kích Cố Gia Huy.
“Em nói vậy là có ý gì?” Sắc mặt Cố Gia Huy hơi tái đi: “Ý em là, ngày đó em cứu anh, chỉ là vì anh từng giúp em ư?”
Ánh mắt của Cố Gia Huy làm Tô Thư Nghi hơi nhói đau.
Thực ra, cô biết, cô cứu anh ta, đương nhiên không chỉ có nguyên nhân này.
Trong khoảnh khắc đó, cô cứu anh ta hoàn toàn chỉ là vì bản năng, thậm chí còn chẳng kịp suy nghĩ.

Dù sao cũng từng là người cô yêu nhất đời này, sao có thể nói quên là quên ngay được, sao có thể trơ mắt nhìn anh ta rơi vào nguy hiểm được.
Nhưng những điều này, Cố Gia Huy không cần phải biết.

Nghĩ đến đây, cô không thể hiện ra một chút gợn sóng nào trong lòng, ngoài mặt chỉ bình tĩnh nói: “Đúng vậy.”
Chút màu máu cuối cùng trên mặt Cố Gia Huy rút đi, nhưng đáy mắt vẫn lóe lên sự không cam lòng, càng ra sức ghì lấy Tô Thư Nghi hơn: “Tô Thư Nghi, anh không tin! Anh không tin em đã không còn tình cảm với anh nữa!”
Tô Thư Nghi bị anh ta túm mà đau đớn, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa mà quát lên: “Cố Gia Huy! Rốt cuộc anh có tư cách gì mà hỏi tôi như vậy!”
Cố Gia Huy bị cô quát mà sững sờ, cuối cùng cũng buông tay ra.
Đúng rồi, anh ta có tư cách gì chứ?
Trước đây anh ta từng xúc phạm Tô Thư Nghi như vậy, bây giờ có tư cách gì mà cầu xin cô tha thứ cho anh ta, thừa nhận thích anh ta đây?
Tô Thư Nghi xoa cổ tay bị bóp cho đau đớn, lạnh giọng nói: “Cố Gia Huy, anh nên nhớ rằng, tôi đã từng nói với anh rồi, cho dù có một ngày, anh phát hiện ra tất cả những chuyện này đều là anh hiểu lầm rồi đến xin lỗi tôi, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu.”
Cơ thể Cố Gia Huy run lên, lập tức nhớ ra, trước đây một lần anh ta hung hăng xúc phạm Tô Thư Nghi, đúng thật là cô đã từng nói lời này.
“Xin lỗi, Thư Nghi, anh...” Anh ta chân thành muốn nói xin lỗi, nhưng còn chưa nói hết câu thì đã bị Tô Thư Nghi lạnh lùng ngắt lời.
“Không cần xin lỗi tôi, bởi vì tôi, sẽ không tha thứ cho anh.” Cô ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Cố Gia Huy: “Cho dù là năm đó khi ở bên nhau anh lừa tôi về thân thế của anh, hay là hai năm trước anh không hề tin tưởng tôi mà rời đi, hoặc là những lần anh xúc phạm tôi hết lần này tới lần khác bây giờ, tôi đều không tha thứ cho anh.”
Câu nói này của cô, nói rất nghiêm túc.
Cô không nỡ nhìn Cố Gia Huy tổn thương, đúng thật là cô cũng từng cảm thấy mình mắc nợ anh ta, nhưng tất cả những chuyện này đều không thể thay đổi được sự thật Cố Gia Huy đã đem đến tổn thương cho cô hết lần này tới lần khác.
Chưa từng có người đàn ông nào làm tổn thương cô tới như vậy.

Cô không thể tha thứ được, càng không muốn có bất kỳ tiếp xúc gì với anh ta.
Cô chỉ hy vọng, từ nay anh ta có thể cách mình càng xa càng tốt.
Ngay lúc Cố Gia Huy nghe thấy lời này của Tô Thư Nghi, chút màu máu cuối cùng trên mặt anh ta lập tức rút cạn, cứng đờ tại chỗ.
Tô Thư Nghi không nhìn anh ta thêm cái nào nữa, nhanh chóng rời khỏi văn phòng...
...
Trung tâm thành phố, cửa hàng bách hóa Lâm Tọa lớn nhất.
Khưu Duyệt nhanh chân đi qua những cửa hàng hiệu đắt tiền ở đây, tay cầm chặt túi da, đáy mắt tràn đầy phẫn nộ.
Tô Thư Nghi đáng chết, rõ ràng là một con đàn bà đê tiện không từ thủ đoạn, mọi người đều mù rồi sao, vậy mà còn nói đỡ cho cô ta!
Cô ta tức tới mức hận không thể mua mấy cái túi để xả giận, nhưng nhìn thấy giá cả đắt đỏ của những chiếc túi này, tiền lương của cô ta hoàn toàn không chi trả được.
Điều này khiến cô ta càng tức giận hơn!

Dựa vào đâu!
Dựa vào đâu mà những chiếc túi mà cô ta cần phải ăn uống tiết kiệm mấy tháng trời mới mua được, mà người phụ nữ Tô Thư Nghi này chỉ cần liếc mắt đưa tình với đám đàn ông kia là có thể mua được ngay chứ!
Khưu Duyệt đang phẫn nộ thì đột nhiên nghe thấy đằng sau vang lên tiếng cười lanh lảnh của mấy cô con gái.
“Bảo Châu, cậu mặc chiếc váy này đẹp quá, Cố Gia Huy có phúc thật đấy, có thể lấy được một người vợ xinh đẹp như cậu.”
Cố Gia Huy?
Khưu Duyệt sững sờ, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy một cô gái xinh đẹp trẻ trung, mấy cô gái khác vây xung quanh, đang thử một chiếc váy liền thân giá trị 8 chữ số.
Bề ngoài xuất chúng như vậy, Khưu Duyệt vừa nhìn đã nhận ra là vợ sắp cưới mà lần trước từng tới tòa soạn tìm tổng biên tập, hình như tên là Lâm Bảo Châu?
Nhìn thấy mỗi một món đồ trên người Lâm Bảo Châu đều là hàng hiệu mấy trăm triệu, đáy mắt Khưu Duyệt có hơi đố kị, nhưng rất nhanh, trong mắt cô ta xoay chuyển, đột nhiên nhớ ra gì đó.
Tuy rằng cô ta không làm gì được đồ đê tiện Tô Thư Nghi này, nhưng Lâm Bảo Châu là bạn gái chính thức nên sẽ khác chứ nhỉ?
Nghĩ đến đây, cô ta lập tức to gan đi lên trước mấy bước: “Ờm, cho hỏi cô là vợ sắp cưới của tổng biên tập Cố phải không ạ?”
Lâm Bảo Châu vốn dĩ đang tự luyến ngắm bản thân trong gương, đột nhiên nghe thấy có người nói chuyện với mình, ngoảnh đầu lại liền nhìn thấy Khưu Duyệt.
Liếc mắt một cái cô ta đã nhìn thấy Khưu Duyệt đeo chiếc túi hàng A kia, đáy mắt lóe lên chút khinh thường, nhưng vẫn lịch sự nói: “Cô nhắc tới Gia Huy à? Đúng vậy, tôi là vợ sắp cưới của anh ấy.”
“Đúng vậy thật, ban nãy tôi đã cảm thấy rất giống rồi.” Khưu Duyệt cố tỏ ra vui mừng: “Tôi là nhân viên của tòa soạn Phong Thượng, lần trước từng nhìn thấy cô ở tòa soạn.”
Lâm Bảo Châu không đoán ra mục đích của Khưu Duyệt, nhưng vẫn gật đầu.
“Đột nhiên tới nói chuyện với cô thế này có lẽ hơi đường đột, nhưng chủ yếu là...!có một chuyện tôi thực sự không nhìn nổi nữa, cho nên muốn nói với cô.” Khưu Duyệt lên tiếng với vẻ thần bí.
Lâm Bảo Châu nhíu mày: “Chuyện gì?”
“Là chuyện có liên quan tới Tô Thư Nghi và tổng biên tập Cố.”

Mặt Lâm Bảo Châu lập tức biến sắc.
Cô ta nhìn Khưu Duyệt một cái sắc lẹm, lập tức nói với những người phụ nữ kia: “Mọi người tới quán cà phê đợi tớ trước đi, lát nữa tớ sẽ tới tìm các cậu sau.”
Mấy cô gái này đều là tùy tùng của Lâm Bảo Châu, không dám phản kháng, gật đâu rồi rời đi luôn.
Bọn họ vừa đi, Lâm Bảo Châu mới lạnh mặt nhìn sang Khưu Duyệt: “Nói đi, rốt cuộc cô muốn nói gì?”
...
Tô Thư Nghi chán nản bệ rạc ngồi chờ tới khi tan làm, lúc đi tới ga tàu điện ngầm, cô vô thức lên tàu điện ngầm về biệt thự nhà họ Cố, nhưng ngồi được một nửa cô mới nhớ ra hôm nay mình phải đón mẹ về nhà, vội vàng xuống xe đổi toa, đi tới bệnh viện.
Đón mẹ một mạch về nhà, dùng cái tay không linh hoạt của mình dọn dẹp nhà cửa, xuống tầng mua vài món thanh đoạn.

Khi làm xong hết tất cả mọi việc thì đã hơn chín giờ rồi, lúc này cô mới đột nhiên nhớ ra hình như mình còn chưa nói với Cố Mặc Ngôn là mình đã về nhà ngoại rồi.
Tuy không chắc chắn Cố Mặc Ngôn có để ý cô đang ở đâu không, nhưng vì phép lịch sự, cô vẫn gửi một tin nhắn Zalo.
Gửi tin nhắn xong, Tô Thư Nghi mới vội vàng đỡ mẹ dậy ăn cơm.
Cô không biết, sau khi mình gửi đoạn tin nhắn này đi, sắc mặt người đàn ông đang họp ở bên kia điện thoại lập tức trở nên vô cùng âm trầm..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi