ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ


Tô Thư Nghi đã sắp quên mất bao lâu rồi không có người tắm cho mình như thế này.
Dường như chỉ có khi còn rất nhỏ, Tô Ninh Kiều mới tắm cho cô như vậy.

Lớn lên một chút, Tô Ninh Kiều bận rộn công việc, cô cũng tự chăm sóc bản thân mình.
Cô chưa từng nghĩ tới, mình đã độc lập lẻ loi nhiều năm như vậy, đột nhiên có một người tự tay đút cơm cho mình ăn, tự tay dọn phòng giúp mình, còn tự tay tắm rửa cho mình vào lúc mình bị thương.

Gần như bù đắp hết những nuông chiều mà cô đã mất suốt bao năm qua.
Quan trọng hơn là, đối phương còn là một người đàn ông vốn dĩ vô cùng tôn quý, chưa từng chăm sóc cho người nào khác.
Tô Thư Nghi cảm nhận nơi nào đó trong lòng mình đã hoàn toàn trở nên mềm mại, như thể muốn tan ra.
Cô không nhịn được mà nhắm nghiền hai mắt, che đi sự xúc động bên trong.
Cố Mặc Ngôn…
Anh có thể đừng tốt với em như vậy được không?
Em thật sự sợ… Mình sẽ hoàn toàn đắm chìm…
Sau khi tắm rửa xong xuôi, Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn trở lại phòng khách.

Cả người Cố Mặc Ngôn đã ướt đẫm, Tô Thư Nghi hơi băn khoăn, cô vào phòng ngủ lấy mấy bộ quần áo rộng rãi mình mặc để vận động ra.

Nhưng trước khi đưa cho Cố Mặc Ngôn, cô vẫn thử thăm dò: “Hôm nay anh định ở chỗ em thật đấy à?”

“Đương nhiên rồi.” Cố Mặc Ngôn thản nhiên nói, sau đó cầm lấy quần áo trong tay Tô Thư Nghi: “Không phải em nói muốn chăm sóc mẹ sao? Nhưng tay em cũng bị thương, làm sao chăm sóc bà được? Cho nên anh vẫn nên ở lại để thuận tiện chăm sóc cho hai người.”
“Thật ra cũng không cần phiền anh vậy đâu.” Tô Thư Nghi vẫn không muốn Cố Mặc Ngôn ở lại: “Một mình em vẫn làm được mà.”
“Làm được?” Cố Mặc Ngôn cau mày: “Ngay cả tắm rửa cũng cần anh giúp em, em chắc chắn mình làm được đấy chứ?”
Lời nói của Cố Mặc Ngôn lập tức khiến Tô Thư Nghi nghĩ đến chuyện tắm rửa lúc nãy, mặt cô liền đỏ lên, bỗng chốc quên cả phản bác lại Cố Mặc Ngôn.
Ngay sau đó, cô chỉ nghe thấy Cố Mặc Ngôn cười khẽ một tiếng rồi cầm quần áo, xoay người đi vào phòng tắm.
Tô Thư Nghi lập tức thấy hơi buồn bực, cảm giác mình lại bị Cố Mặc Ngôn dắt mũi dẫn đi, không hiểu sao lại giống như ngầm đồng ý để anh ở lại rồi?
Trước khi vào phòng tắm, Cố Mặc Ngôn chợt nghĩ ra điều gì đó, anh nói: “Nếu như em không muốn để anh ở đây thì cũng đơn giản thôi, về nhà cùng anh.”
Dứt lời, anh bước thẳng vào phòng tắm.
Cố Mặc Ngôn cố tình tắm nước lạnh, khó khăn lắm mới giội tắt được ngọn lửa trong lòng, sau đó anh mới bước ra khỏi phòng tắm.
Trở lại phòng, anh liền thấy Tô Thư Nghi đã nằm trên giường.
Chiếc giường rất nhỏ, Tô Thư Nghi gần như co rút ở trong góc.

Sau khi Cố Mặc Ngôn vào phòng, anh không nhìn nổi nữa, bàn tay to lớn kéo cô ôm vào lòng.
“Em tránh cái gì?” Cố Mặc Ngôn ôm lấy Tô Thư Nghi, dán vào tai cô rồi thấp giọng nói: “Như vậy chẳng phải sẽ rộng rãi hơn nhiều sao?”
Nói xong, anh nhanh chóng tắt đèn, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Hôm nay lăn lộn cả một ngày, anh cũng thật sự rất mệt mỏi.

Ngửi mùi thơm trên tóc Tô Thư Nghi, anh chỉ cảm nhận được sự dễ chịu không nói nên lời.

Xem ra, giường nhỏ một chút cũng có ưu điểm.
Cố Mặc Ngôn nhanh chóng vang lên tiếng hít thở đều đều, nhưng Tô Thư Nghi trong lòng anh lại mãi không ngủ được.
Cô khẽ cựa mình, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Cố Mặc Ngôn, còn có chút râu lún phún trên cằm, cả người đều là mùi hương của Cố Mặc Ngôn.
Trong phút chốc, cô chỉ cảm thấy nơi nào đó trong lòng đang đập dữ dội không thể phủ nhận được.
Ánh mắt cô hơi tối đi, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Tô Thư Nghi, thừa nhận đi, không phải mày sắp đắm chìm vào Cố Mặc Ngôn.
Mà là mày đã đắm chìm rồi…

Nửa đêm mười hai giờ, nhưng rất nhiều người ở thành phố S vẫn chưa ngủ.
Sau khi Cố Gia Huy tăng ca xong, anh ta lê bước chân mệt mỏi trở về căn hộ thuê của mình bên cạnh tòa soạn.
Anh ta không thích sống ở nhà cũ, không thích ngày ngày phải đối mặt với ba và ông nội, cho nên đã thuê một căn nhà riêng ở đây.
Ra khỏi thang máy, anh ta vừa mới chuẩn bị mở cửa thì đã nhìn thấy một dáng người nhỏ nhắn đang ngồi xổm ở cửa nhà mình.
Anh ta lập tức sửng sốt, có chút không dám tin vào hai mắt mình: “Bảo Châu?”
Đúng vậy, người đang ngồi xổm trước cửa nhà anh ta đúng là Lâm Bảo Châu.
Nghe thấy giọng nói của Cố Gia Huy, cô ta ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, rõ ràng là vừa mới khóc.

Trông vô cùng đáng thương.
“Gia Huy, anh về rồi đấy à.” Vừa nhìn thấy Cố Gia Huy, Lâm Bảo Châu liền tỏ ra đáng thương nói: “Em đợi anh lâu lắm rồi, điện thoại không gọi được…”
“Em đợi anh làm gì?” Cố Gia Huy nhíu mày, vội vàng đỡ cô ta: “Anh đang tăng ca, điện thoại hết pin.


Vào nhà trước đã rồi nói sau.”
Vào phòng, Cố Gia Huy vừa đóng cửa, Lâm Bảo Châu ở trước cửa đã giữ anh ta lại.
Cơ thể Cố Gia Huy cứng đờ, nhỏ giọng hỏi: “Bảo Châu, rốt cuộc em sao vậy?”
Nước mặt của Lâm Bảo Châu làm ướt áo sơ mi của anh ta, cô ta nói khẽ: “Gia Huy, anh sẽ bỏ em ư?”
Cô ta hoàn toàn không biết phải diễn tả cảm giác hoang mang lo sợ của mình lúc nghe được những lời hôm nay Khưu Duyệt nói như thế nào.
Khưu Duyệt nói cho cô ta biết, hôm nay trước mặt tất cả mọi người ở tòa soạn, Cố Gia Huy chất vấn Tô Thư Nghi tại sao không giải thích năm đó cô là người bị hại.
Lâm Bảo Châu nhìn ra được cái cô Khưu Duyệt kia nói với mình những chuyện này là hy vọng mình đi dạy dỗ Tô Thư Nghi.

Nhưng cô ta không thể nào ngờ tới, lúc cô ta nghe được những lời này lại tái mặt vì sợ hãi.
Cố Gia Huy biết hai năm trước Tô Thư Nghi là người bị hại rồi ư?
Vậy có khi nào anh ta và Tô Thư Nghi sẽ nối lại tình xưa không? Anh ta có điều tra ra cô ta không?
Trong nỗi sợ hãi cùng cực, cô ta nào còn để ý tới Khưu Duyệt được nữa.

Lâm Bảo Châu lập tức vội vàng chạy đến nhà Cố Gia Huy, điên cuồng gọi điện thoại cho anh ta.
Nhưng làm sao cô ta dám chủ động nhắc tới những chuyện này được, chỉ có thể thử thăm dò Cố Gia Huy.
Rõ ràng Cố Gia Huy không ngờ Lâm Bảo Châu lại đột nhiên hỏi chuyện này, anh ta thoáng sửng sốt, sau đó mới thấp giọng nói: “Bảo Châu, rốt cuộc em sao vậy?”
Thấy anh ta né tránh vấn đề của mình, Lâm Bảo Châu càng run rẩy dữ dội.

Nhưng cô ta không thể để Cố Gia Huy nhận ra, chỉ có thể buông tay anh ta, gắng gượng nở nụ cười: “Em không sao.


Chỉ là… chỉ là gần tới ngày cưới nên em hơi sợ.”
Lâm Bảo Châu nhắc đến chuyện này khiến Cố Gia Huy đột nhiên nghĩ tới tháng sau hình như là ngày kết hôn đã quyết định của anh ta và Lâm Bảo Châu.
Anh ta đột nhiên có chút kháng cự.
Thấy Cố Gia Huy không trả lời, trong lòng Lâm Bảo Châu càng hoảng sợ.

Cô ta nhìn anh ta bằng ánh mắt dò xét: “Gia Huy, chẳng lẽ anh… không muốn kết hôn với em sao?”
Lúc này Cố Gia Huy mới bình tĩnh lại, cố nặn ra nụ cười: “Làm gì có chuyện đó chứ.

Bảo Châu, em chỉ thích suy nghĩ lung tung thôi.

Em nhìn em xem, tay chân lạnh cóng rồi, đi tắm trước đã được không?”
Nói xong, anh ta đẩy Lâm Bảo Châu vào phòng tắm.
Lâm Bảo Châu mất hồn mất vía đi vào phòng tắm, ngồi phịch trên bồn cầu.
Xong rồi.
Cố Gia Huy biết chuyện năm đó của Tô Thư Nghi, quả nhiên anh ta đã dao động.
Bây giờ cô ta còn gì để xoay xở, có thể đánh bại Tô Thư Nghi được đây?
Trong lúc bối rối, điện thoại của cô ta đột nhiên vang lên.
Lâm Bảo Châu cúi đầu nhìn điện thoại, sững sờ mất một lúc.
“Alo.” Cô ta nhanh chóng nhận cuộc gọi: “Ông già năm đó mà tôi nhờ anh đi tìm giờ không cần nữa đâu, chỗ tôi đã…”
Cô ta còn chưa nói hết, không biết người trong điện thoại nói gì, sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi.
“Cái gì? Anh nói ông già năm đó chưa hề ra tay ư? Sao có chuyện đó được!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi