ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ


Tô Thư Nghi nghe xong, trong lòng sợ hãi: “Vậy nên Trình Thu Uyển bị chết cháy sao? Chỉ có Cố Mặc Ngôn trốn thoát được?”
“Có lẽ là vậy.” Không hiểu sao sắc mặt chị Trịnh càng trở nên khó coi hơn: “Nhưng theo hồ sơ chị tìm được ở đồn cảnh sát, hình như bọn bắt cóc đã trói Cố Mặc Ngôn và Thu Uyển vào.

Nhưng không biết Cố Mặc Ngôn làm thế nào mà cởi được sợi dây trói, lết cái chân bị thương kia rời khỏi kho hàng đang bốc cháy, lúc bị phát hiện, thi thể Trình Thu Uyển vẫn đang bị trói tại chỗ.”
Sắc mặt Tô Thư Nghi trắng bệch: “Ý của chị là…”
“Đúng thế.” Chị Trịnh trầm giọng nói: “Nói trắng ra là, Cố Mặc Ngôn vì tính mạng của bản thân mà không để ý đến bạn gái cũng đang bị trói.”
“Không.” Tô Thư Nghi như thốt lên: “Sẽ không đâu, Cố Mặc Ngôn không phải loại người ích kỷ như vậy.”
Mặc dù chưa tiếp xúc với Cố Mặc Ngôn chưa lâu, nhưng cô có thể cảm nhận được rằng, dưới vỏ bọc lạnh như băng của Cố Mặc Ngôn là một trái tim vô cùng dịu dàng và ấm áp.
Vậy nên cô tin rằng, Cố Mặc Ngôn sẽ không phải loại người bỏ mặc bạn gái mình mà không quan tâm gì như thế.
Dường như đã đoán được Tô Thư Nghi sẽ nói như vậy, chị Trịnh nhìn cô, lại thở dài: “Thư Nghi, những kẻ có tiền sống trong nhung lụa như bọn họ sợ chết hơn những người bình thường như chúng ta nhiều.

Huống chi thời điểm đó Cố Mặc Ngôn mới chỉ là một đứa trẻ, còn đang bị thương, cậu ta từ bỏ việc cứu bạn gái cũng là chuyện dễ hiểu thôi.”

Tô Thư Nghi cắn môi, không nói gì.
“Đó là những gì chị biết, cụ thể thế nào thì chị cũng chưa điều tra thêm, nhà họ Cố cũng đã phong tỏa tin tức hết rồi.” Chị Trịnh tiếp tục nói: “Chị cũng không định nói với em chuyện này, dù sao thì em và Cố Mặc Ngôn cũng đã kết hôn với nhau rồi.

Nhưng mà có lẽ là chị nghĩ hơi quá, nhưng chị cảm thấy rằng trong lúc nguy cấp, một người đàn ông lại không dám cứu lấy bạn gái mình thì không đáng để em gửi gắm cả đời đâu.”
Vừa nói, chị Trịnh vừa ân cần nắm lấy tay Tô Thư Nghi: “Em là một cô gái tốt, chị vẫn hi vọng em hiểu rằng, không nên ôm bất cứ ảo tưởng không thực tế nào với Cố Mặc Ngôn.

Phụ nữ dựa vào bản thân mới có thể sống thoải mái được.”
Dĩ nhiên Tô Thư Nghi biết rằng chị Trịnh nói với mình những điều này là muốn tốt cho mình thôi, nhưng cô vẫn cắn chặt môi, cố nở nụ cười: “Chị Trịnh, cảm ơn chị, nhưng em vẫn không tin Cố Mặc Ngôn sẽ làm như vậy.”
Thấy Tô Thư Nghi cứ “u mê không tỉnh” như thế, chị Trịnh hơi lo lắng: “Thư Nghi, con bé này, không phải là Cố Mặc Ngôn khiến em tẩu hỏa nhập ma rồi đấy chứ? Em nghe chị nói này, những kẻ có tiền như bọn họ, trời sinh tính cách đã lạnh lùng, em đừng trông chờ thêm làm gì!”
Tô Thư Nghi chỉ cười mà không nói gì thêm.
Cú sốc ban đầu đã qua đi, giờ cô mới từ từ tiêu hóa thông tin mà chị Trịnh và Cố Gia Huy đã nói cho cô.
Cuối cùng cô cũng đã biết thân phận của cô gái mà cô hâm mộ hóa ra lại là mối tình đầu của Cố Mặc Ngôn.
Không chỉ như thế, cô ấy còn chết rồi.

Dù sự thật có là gì đi chăng nữa, cô ấy cũng là vì Cố Mặc Ngôn mà chết, đây là điều không thể thay đổi được.
Cho nên cuối cùng cô đã hiểu ra, vì sao mỗi khi Cố Mặc Ngôn cầm sợi dây chuyền pha lê kia lên, trông anh lại buồn như vậy.
Người con gái đã từng yêu sâu đậm lại vì mình mà chìm trong biển lửa, ra đi ở độ tuổi tươi đẹp nhất, khi mà anh yêu cô ấy nhất.

Chuyện như vậy được mấy người có thể buông bỏ được cơ chứ?
Tô Thư Nghi không dám tưởng tượng trong lòng Cố Mặc Ngôn sẽ cảm thấy như thế nào.
So với vết thương ở trên đùi, có lẽ nỗi đau mất đi người mình yêu mới là vết thương lớn nhất để lại trong Cố Mặc Ngôn sau vụ bắt cóc ấy đúng không?
Đối với những lời mà mấy người Cố Gia Huy nói, Tô Thư Nghi vẫn không tin Cố Mặc Ngôn lại để Thu Uyển lại một mình mà tự tìm đường sống.


Dù có thật sự là như vậy, cô cũng tin rằng Cố Mặc Ngôn có nỗi khổ riêng.

Có lẽ sự tin tưởng như vậy là rất mù quáng, nhưng cô vẫn sẵn sàng tin tưởng Cố Mặc Ngôn.
Giống như chuyện của cô hai năm trước, không phải là Cố Mặc Ngôn cũng lựa chọn tin tưởng cô mà không chút đắn đo đấy sao?
Chẳng phải hôn nhân là hai người phải hiểu và tin tưởng lẫn nhau sao?
Huống chi tai nạn mười năm trước kia đã khiến cho Cố Mặc Ngôn chịu đựng quá nhiều rồi, làm sao cô có thể nhẫn tâm chỉ trích anh một cách vô tình vô nghĩa như thế chứ?
Tô Thư Nghi vừa nói chuyện với chị Trình xong thì không ít người của tòa soạn đã đi ăn về.
Hai người cũng không dám nói tiếp chuyện này nữa, lại quay trở lại chỗ làm việc của mình.
Tô Thư Nghi mãi mới hoàn thành công việc của mình, chuẩn bị về nhà.
Lúc chiều, cô nhận được một tin nhắn từ má Vương, nói rằng y tá ở bên mẹ đã được mời đến rồi.
Nhưng cô vẫn cảm thấy không yên tâm, tự mình về nhà một chuyến, sau khi chắc chắn người kia là y tá chuyên nghiệp và có trách nhiệm thì cô mới quay về biệt thự của Cố Mặc Ngôn.

Bên kia, tại tập đoàn Ngôn Diệu, văn phòng chủ tịch.
Cố Mặc Ngôn đang kiểm qua lại mô hình quỹ mới nhất thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Dương Tùng Đức đi vào.
“Cậu Cố.” Chẳng biết tại sao sắc mặt Dương Tùng Đức có chút kì lạ: “Ban đầu anh đã bảo tôi đi điều tra người đàn ông đã xâm phạm mợ chủ.


Chúng tôi đã điều tra hết camera giám sát ở tất cả các khách sạn rồi, còn kiểm tra lại sổ ghi chép nữa nhưng cũng không có phát hiện gì, chỉ phát hiện được đồ để lại trong phòng của khách sạn.”
Bàn tay trên bàn phím của Cố Mặc Ngôn hơi khựng lại, giọng nói lạnh lùng: “Hiệu suất làm việc bây giờ của mấy người chỉ được có như vậy sao? Điều tra lâu như thế mà cũng không tra được ra là ai? Hơn nữa trong phòng có đồ để lại mà mấy người cũng không tự đi điều tra đi, chẳng lẽ còn đợi tôi giúp mấy người tra sao?”
Dương Tùng Đức toát mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cố nói tiếp: “Cậu Cố, đương nhiên tôi sẽ điều tra, chẳng qua là trước khi tra tiếp, tôi cảm thấy thứ này vẫn nên để anh xem trước đã…”
Lúc này Cố Mặc Ngôn mới đưa mắt ra khỏi màn hình máy tính.
Dương Tùng Đức vội vàng đặt đồ lên trên bàn, giải thích: “Khách sạn Thế Kỷ là khách sạn năm sao, vì thế nên bất kì đồ gì của khách để lại, dù chỉ là một cái khăn lông thì họ cũng sẽ giữ gìn cẩn thận và cố gắng liên lạc lại với khách, nhưng với vị khách lần này, bọn họ lại không thể liên hệ được, vậy nên thứ này vẫn để ở trong phòng chứa đồ hai năm liền.”
Lúc này, một chiếc khăn tay được đặt trên bàn của Cố Mặc Ngôn.
Chiếc khăn màu xanh nước biển được làm từ lụa cao cấp, thiết kế tỉ mỉ, nhìn qua thì có vẻ là của đàn ông, trên đó không có hoa văn gì, ở góc khăn chỉ có một chữ cái tiếng Anh nho nhỏ “Q” được viết hoa, trông rất nghệ thuật.
Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc khăn tay đó, mặt Cố Mặc Ngôn liền biến sắc, nhanh chóng cầm chiếc khăn lên, cẩn thận ngắm nghía một lúc mới ngẩng đầu lên nhìn Dương Tùng Đức, ánh mắt lạnh lùng: “Cậu chắc chắn đây là chiếc khăn tay tìm được trong phòng khách sạn chứ?”
Bây giờ Dương Tùng Đức không nhịn được mà lấy khăn tay của mình ra lau mồ hôi: “Đúng vậy, cậu Cố, cho nên tôi mới cảm thấy nên để cho anh nhìn thử xem.”
Cố Mặc Ngôn đột nhiên nắm chặt tay lại, đến nỗi chiếc khăn trong tay anh cũng biến dạng.
“Gọi Quý Trung Khánh đến đây cho tôi!” Phải mấy giây sau, anh mới nghiến răng nói ra những lời này.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi