ÔNG XÃ BẠC TỶ LÀ CHỦ NỢ


Bên này, Tô Thư Nghi vừa rời khỏi xe của Cố Gia Huy đã đi thẳng vào biệt thự, ăn bữa tối như thường ngày, tắm rửa qua loa rồi đi ngủ luôn.
Cũng không biết có phải ảo giác của cô không, cô luôn cảm thấy hôm nay buồn ngủ cực kỳ, lúc tắm cả người cứ mơ mơ màng màng, sau đó gần như đầu vừa dính gối đã ngủ, thậm chí ngủ say đến mức không mộng mị chút nào.
Cũng không biết trầm mình vào giấc ngủ bao lâu, Tô Thư Nghi bị mùi khói sặc tỉnh.
“Khụ khụ…”
Tô Thư Nghi mơ màng ho khan, gắng gượng mở mí mắt nặng nề, lại bỗng cảm giác tròng mắt bị khói hun phát đau.
Cô lập tức cảm thấy điều bất thường, vội vàng đứng lên.

Nhưng vừa ngồi dậy mới phát hiện cả người bủn rủn vô cùng, không có chút sực lực nào hết.
Cô làm sao thế này?
Nhưng giờ cô đã không quan tâm được nhiều đến vậy, nhanh chóng bật đèn trên tủ đầu giường lên.
Thoáng cái, cô thấy cả phòng bị khói đen bao phủ.
Đây… đây là cháy sao?
Tô Thư Nghi bị dọa thật rồi, mùi khói gay mũi khiến cô ho càng mãnh liệt hơn.

Nhưng cô vẫn buộc bản thân phải nhanh chóng tỉnh táo, vội vã lết cơ thể mềm nhũn xuống giường, vớ đại chiếc áo khoác rồi lao ra ngoài cửa.
Nhưng vừa mở cửa mới khiến cô càng thêm khiếp sợ!

Lửa bùng cháy dữ dội!
Trước cửa bị chặn, lửa lớn hừng hực tuy không lan vào phòng, nhưng vừa mở cửa ra cô mới thấy cả hành lang đều bốc cháy, ngọn lửa tham lam nhảy lên khắp bốn phía.
“Má Vương! Chú Trương!” Giờ phút này Tô Thư Nghi còn lo lắng hai người lớn tuổi trong nhà, nhưng gọi vài tiếng không nghe thấy người đáp lại, bản thân còn vì vậy mà hít phải lượng lớn tro bụi.
Cô không quản được nhiều như thế nữa, chỉ có thể lo cho chính mình trước.
Nhưng nghĩ tới thế lửa lớn như vậy, rõ ràng không cách nào xông thẳng ra ngoài được!
Cô nỗ lực bình tĩnh lại, chạy về phòng đóng chặt cửa, sau đó cầm chăn vọt vào nhà tắm thấm đầy nước, dùng chăn bao lấy toàn thân rồi mới lần nữa xông ra.
Có lớp chăn ướt bảo hộ, cô cũng to gan hơn, khom thấp người men theo hành lang hừng hực lửa, tránh cho bản thân hít vào quá nhiều khói bụi.
Vất vả lắm mới tới đầu hành lang, đang định xuống lầu lại nhìn thấy cả cầu thang cháy càng dữ dội hơn, có vài bậc thang còn bị đốt thành tro, hoàn toàn không qua được!
Đang lúc cô bối rối thì phía trước lại có một luồng sương trắng mãnh liệt phun tới!
Tô Thư Nghi nhìn màn sương trắng, sửng sốt vài giây mới nhận ra…
Là bình cứu hỏa!
Giây sau đó, một bóng người cao gầy quen thuộc bước ra từ lớp sương trắng, đi về phía cô.
“Thư Nghi! Thư Nghi! Em ở đâu!”
Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói này, Tô Thư Nghi vừa khiếp sợ lại vui sướng, thét toáng lên như bắt lấy được cộng rơm rạ cứu mạng: “Cố Gia Huy! Khụ khụ! Cố Gia Huy! Tôi ở đây!”
Màn sương từ bình cứu hỏa khiến cho thế lửa trên cầu thang thoáng giảm bớt, Tô Thư Nghi lập tức thấy Cố Gia Huy đang chạy về phía mình.

Nhưng đúng lúc này, lan can hành lang ngay gần đó chợt bị lửa đốt đổ sập, ngăn cách giữa hai người, thế lửa lại lần nữa bùng lên.
“Khốn kiếp!” Tô Thư Nghi nghe được Cố Gia Huy che miệng tức giận mắng, cũng quát lên: “Thư Nghi, em ở yên đấy, anh đến tìm em ngay đây!”
Tô Thư Nghi muốn gật đầu, nhưng lại chợt nghĩ tới cái gì.
Chờ đã, hình như sợi dây chuyền kia của Cố Mặc Ngôn vẫn còn ở trong phòng thì phải?
Chắc chắn rồi.
Cố Mặc Ngôn rất trân quý sợi dây chuyền kia, bình thường sẽ không mang theo ra khỏi nhà, mỗi lần đi công tác hay đi làm đều sẽ đặt trong ngăn kéo.
Giờ cháy lớn như vậy, nếu bàn gỗ bị đốt sạch thì chiếc dây chuyền pha lê kia cũng sẽ hỏng mất.
Nếu vậy… chẳng phải Cố Mặc Ngôn sẽ đau lòng chết à?
Cô không nhịn được mà nhớ tới vẻ mặt ưu thương của Cố Mặc Ngôn mỗi lần nắm sợi dây chuyền kia, bỗng cảm thấy đáy lòng xót xa vô cùng.
Chết tiệt, nếu cô được cứu vớt không bị thương chút nào mà lại không hề cố gắng cầm theo thứ Cố Mặc Ngôn trân quý nhất thì có phải… ích kỷ quá không?
Tuy cô biết dây chuyền chỉ là vật chết mà thôi, nhưng dù gì cũng là niệm tưởng duy nhất của Cố Mặc Ngôn, cô thật sự không đành lòng cướp đoạt chút lưu luyến cuối cùng của anh!
Nghĩ vậy, cô nhìn chăn bông trên người, vẫn còn đủ ướt, có lẽ vẫn chịu được thêm một hồi nữa.


Huống chi thế lửa vẫn rất lớn, bên phía Cố Gia Huy còn cần tốn chút thời gian.
Thế là, Tô Thư Nghi cắn chặt răng, nắm chóp mũi kêu: “Cố Gia Huy! Tôi quay lại lấy một thứ!”
Cố Gia Huy đang ra sức dập lửa, nghe Tô Thư Nghi nói xong thì chỉ thấy trong đầu nổ ẩm, quát lớn: “Tô Thư Nghi, bà mẹ nó em điên đấy à! Còn có gì quan trọng hơn tính mạng mình được chứ!”
Tô Thư Nghi làm gì trả lời Cố Gia Huy được nữa, chỉ tranh thủ nhanh chóng chạy lại phòng.
Không biết vì sao, cơ thể cô vẫn mềm nhũn đến kỳ lạ, nhưng cô không nghĩ được nhiều như thế, chỉ cắn răng xông thẳng về phòng.
Cô chạy quá nhanh, hít vào quá nhiều khói, dẫn tới ho khan kịch liệt.

Nhưng cô không hề dừng bước, lao thẳng tới trước bàn.
Bởi vì lúc cô xông ra cũng không đóng cửa lại, thế nên lửa đã hoàn toàn lan vào bên trong, bàn cũng bốc cháy, cô chỉ có thể cách chăn kéo mở ngăn kéo.
Nào biết rất nhiều nơi trên chăn đã bị lửa hong khô, tay cô lập tức bị bỏng.
“Á.” Cô đau đến mức thét toáng lên, nhưng cũng không rảnh bận tâm, vẫn chịu đựng đau đớn để kéo ngăn kéo.
Rất nhanh sau đó, cô thấy chiếc dây chuyền pha lê kia.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất nắm lấy dây chuyền, vốn định lấy cả tấm ảnh nữa, nhưng tấm ảnh quá dễ bắt lửa, thoáng cái đã bị thiêu hủy.
Cô chỉ có thể bỏ qua, ngay cả nắm dây chuyền cũng không dám dùng sức quá mức, sau đó muốn lần nữa lao ra khỏi phòng.
Nhưng ngay khi cô vọt tới cửa, giá sách bên cạnh chợt ầm ầm sụp xuống!
Sách trên giá đã bị cháy đến biến dạng từ lâu rồi, thành giá sách chặn ngang cửa, tia lửa văng khắp nơi, cô sợ đến mức lui lại vài bước.
Làm sao bây giờ…
Cửa đã bị chặn, bảo cô phải thoát ra ngoài kiểu gì.
Cô nghĩ đến việc bọc chăn lăn qua, nhưng chăn lông cũng đã bắt đầu cháy rồi.

Giờ cô muốn tiến không được mà muốn lùi cũng không xong, bỗng thấy buồn bực vì sự tự phụ và bốc đồng kích động của mình…
Chết tiệt, thế này thì chẳng những không cứu được dây chuyền mà còn phải bồi luôn cả mình.
Nhưng mà, không biết nếu cô chết rồi, Cố Mặc Ngôn sẽ buồn đau vì cô hay sẽ đau lòng vì dây chuyền không còn nữa đây?
Chắc là cái sau rồi…
So với Trình Thu Uyển mà anh yêu thương, cô chẳng qua chỉ là người xa lạ mới quen vài tháng thôi.
Hiện tại Tô Thư Nghi cũng rất bội phục bản thân.

Đến lúc này rồi mà đầu óc cô còn hưng phấn như tiêm máu gà, vẫn còn có thể suy nghĩ miên man.
Thế lửa xung quanh ngày càng lớn, cô gần như không nhìn rõ hành lang được nữa, khói bụi cũng ngày càng dày đặc, cô ho khan đến ứa cả nước mắt!
Chẳng lẽ…
Phải chết tại đây thật sao?
Trong lúc suy sụp, cô cẩn thận đeo dây chuyền lên, bảo vệ thật cẩn thận.
Nếu thi thể của cô được phát hiện cùng dây chuyền, hy vọng Cố Mặc Ngôn sẽ hiểu được tấm lòng của cô, nể tình cô trước khi chết còn bảo vệ dây chuyền gắt gao mà có thể chăm nom, đối xử tử tế với mẹ cô.
Cô vừa rơi nước mắt vừa nghĩ ngợi miên man, lại nghe được tiếng rống lớn…
“Tô Thư Nghi!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi