ÔNG XÃ, ĐÓI BỤNG, ĐÓI BỤNG, CƠM CƠM


Tề Trừng nằm viện để kiểm tra các hạng mục chỉ tiêu, chờ bác sĩ làm phẫu thuật.
Bệnh viện cậu nằm là bệnh viện quân y, xung quanh trong lành thanh tĩnh, phòng bệnh của của nằm ở lầu sáu, phòng cũng là phòng số sáu, đây là sắp xếp của Bạch Tông Ân.

Tề Trừng thấy lầu sáu và phòng bệnh số sáu vẫn chưa nghĩ ra gì, Chú Quyền đã cao hứng nói trước: "Căn phòng này tốt lắm, thuận lợi suôn sẻ."
Tề Trừng lập tức liếc nhìn ông xã.
Bạch Tông Ân làm như không chú ý đến ánh mắt chế nhạo của thiếu niên, bạn nhỏ nhà anh gan lớn lắm rồi.

Anh đặt đồ trong tay xuống, giả vờ không rõ, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Nằm đúng phòng này thật là trùng hợp quá đi, nhất định sẽ thuận lợi." Tề Trừng cũng giả ngu không biết gì.
Chờ chú Quyền đi ra ngoài rồi, Tề Trừng mới lặng lẽ tới gần, nắm lấy tay ông xã.
Cậu thật sự không ngờ ông xã sẽ làm ra chuyện "mê tín" như vậy, không chỉ mỗi cậu sợ, mà ông xã cũng thế.
Lần trước cậu nói với Tiểu Chính Thái là không sợ, thì đúng là không sợ thật, ngày nào cũng đều vui cười hớn hở, phần lớn thời gian đều là ông xã ở cùng với cậu.

Nhưng vừa vào bệnh viện, lúc chờ đợi phẫu thuật, kiểm tra xác nhận các hạng mục chỉ tiêu, trong lòng Tề Trừng cũng có chút bồn chồn, cậu sợ.
Phẫu thuật hay gì đó vẫn luôn luôn đáng sợ.
Đặc biệt là bệnh viện còn đưa cho bọn họ giấy đồng ý phẫu thuật, các loại nguy hiểm này nọ...!Bạch Tông Ân cũng không có ý gạt Tề Trừng, chồng chồng hai người cùng nhau xem.

Tề Trừng càng xem càng sợ, ông xã lập tức nắm lấy tay cậu.
"An toàn của Trừng Trừng là quan trọng nhất." Bạch Tông Ân nói với bác sĩ.
Sau đó, chờ đến khi bọn cậu vào ở, phòng bệnh tầng trệt lập tức biến thành phòng bệnh tầng sáu như hiện tại.
Hai ngày sau đó, những vấn đề nguy hiểm kia đã bị Tề Trừng vứt hết ra sau đầu, cậu đã mang rồi thì trước sau gì cũng phải sinh, không còn cách nào khác là phải tự đi đến cùng, nếu như tự mình hù dọa mình thì chỉ có càng thêm sợ hãi mà thôi.

Không thể nhắc đến, cũng không thể suy nghĩ.
Nhưng bây giờ vừa nhìn thấy căn phòng này, cậu ngồi ở trên giường, hai chân lắc lư, lộ ra lúm đồng tiền nhợt nhạt, cười rất vui vẻ.

Bạch Tông Ân thấy bạn nhỏ nhà mình cười, bất giác siết chặt lấy bàn tay nhỏ trong tay.
"Ông xã, em muốn ăn mì, là mì vị thịt kho tàu." Tề Trừng nói.
Bầu không khí tốt đẹp ngay lập tức chẳng còn, nó thành thói quen hằng ngày luôn rồi.

Bạch Tông Ân lại cảm thấy chân thật, anh nhéo ngón tay của thiếu niên, cậu đã mập lên một chút rồi, ngón tay cũng tròn lên theo, móng tay được cắt ngắn gọn gàng, tròn tròn, trong hồng lộ ra chút trắng, nom vô cùng đáng yêu.
"Được, lát nữa ăn cái này."
Tề Trừng lập tức vui vẻ.

Khi còn bé, lúc ở cô nhi viện, bạn nhỏ nào mà bị bệnh là dì trong viện đều sẽ pha cho một gói mì ăn liền, đứa nào đứa này nhìn cũng đều thèm muốn chết.

Lúc đó cậu cũng chỉ biết yên lặng chảy nước miếng.

Nhưng mà cũng không có ai dám cố ý bị bệnh cả, bởi vì đãi ngộ mì gói này không phải lúc nào cũng có.
Phần lớn đều là không có.
Cho nên mới cảm thấy nó ngon đến nhường nào.
Dì Trịnh dọn đồ đạc xong xuôi, nghe thấy Bạch tiên sinh muốn ăn mì, Tiểu Trừng còn bổ sung nói muốn vị thịt kho tàu, bà đã sửng sốt mất một lúc, món này cũng không có dinh dưỡng gì, sao lại muốn ăn chứ.

Nhưng mà bà cũng không nói thêm gì, nhanh nhẹn đi xuống lầu mua.
Cái này mua rất dễ, trong siêu thị nhỏ của bệnh viện có bán.

Bà mua mì, còn mua thêm xúc xích lỗ đản.

Mang thai nhân khẩu vị điêu, có lúc chính là tưởng này một khẩu, tái hảo không thích cũng không nhìn thấy trong mắt.
Tề Trừng vẫn tiếp tục nằm viện, phẫu thuật được sắp xếp vào ba ngày sau, vừa vặn là ngày 22 tháng 9.
Phòng bệnh trong bệnh viện là phòng xép, bên trong có giường bệnh, phòng tắm, bên ngoài là ghế sô pha và TV, còn có một cái giường nhỏ để người nhà ở cùng.

Tề Trừng ở một mình có chút sợ hãi, dì Trịnh và chú Quyền đều nói để mình ở lại, cuối cùng người ở lại là Bạch Tông Ân.
"Giường bên ngoài có thể ngủ cùng." Bạch Tông Ân nói.
Chú Quyền lập tức yên tâm hơn, chân của Tông Ân không được thuận tiện, Tiểu Trừng lại còn đang là bộ dáng này, ông thật sự lo lắng vô cùng, lỡ đâu buổi tối xảy ra chuyện gì thì sao đây.

Bạch Tông Ân nhìn ra được suy nghĩa của Chú Quyền, cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, anh cũng sợ bản thân không chăm sóc được cho Trừng Trừng, nên đã sớm sắp xếp người chăm sóc.
Giường ở bên trong không nhỏ, nhưng vẫn có thêm một cái giường đơn đi kèm.

Buổi tối Tề Trừng tắm vội, cậu dùng tay đỡ bụng, sợ bị trượt chân, cậu hạ mi mắt nhìn xuống bàn chân đã không nhìn thấy đâu, bước đi rất cẩn thận, sau khi rửa ráy xong xuôi, cậu mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, đi đến để ông xã sấy tóc cho mình.

Bệnh viện rất yên tĩnh.
Chờ Tề Trừng lên giường nằm xong, Bạch Tông Ân mới vội vàng rửa mặt.
"Ông xã, anh có thể ngủ cùng em một chút được không." Tề Trừng nghiêng mặt nhìn ông xã, tội nghiệp làm nũng.

Từ khi hai người kết hôn và khi Tề Trừng được nằm trên giường ông xã đến nay, đến tận bây giờ hai người vẫn chưa tách ra lần nào, cho dù sau này bụng lớn dần, thân thể nóng nực chảy nhiều mồ hôi, cậu ngủ một mình đều không cảm thấy ngon, rất chập chờn.

Bạch Tông Ân biết, anh chống đỡ tay vịn bên giường bệnh, nằm lên một bên, nghiêng mình, hai người mặt đối mặt, cách một khoảng cách không nhỏ.

Tề Trừng nở nụ cười.
"Bé cưng đang nằm giữa chúng ta này."
Bạch Tông Ân đưa tay sờ lên mái tóc của thiếu niên, tiến lại gần khẽ hôn lên trán cậu.
"Ngủ ngon, bé cưng."
Tề Trừng cho rằng ông xã hôn mình và nói với đứa nhỏ trong bụng, nhưng sau khi hai người tách môi ra, nhìn thấy ánh mắt của ông xã, mặt cậu có chút đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Vừa nãy ông xã gọi em sao?"
Sao lại từ cục cưng đến bé cưng rồi thế này.
"Là gọi em."
Em cũng lớn chừng này rồi, sao có thể gọi như thế được chứ.
Tề Trừng Trừng có chút Versailles, đây chính là hạnh phúc phiền não.
"Không ngủ được sao?" Bạch Tông Ân thấy hai mắt thiếu niên sáng lấp lánh, không có chút gì gọi là buồn ngủ.
Tề Trừng gật đầu, miệng nhỏ chu lên: "Hoàn cảnh thay đổi, may là có ông xã ngủ với em, nếu không là cả đêm này em chẳng ngủ được luôn."
Mới là lạ.
Tề Trừng tự mình nói xong còn cảm thấy không thể tin nổi, chất lượng giấc ngủ của cậu vô cùng tốt, đặc biệt là khoảng thời gian trước đây chạy tới chạy lui với Lộ Dương, mỗi ngày đều ngâm chân xong là trở về dính giường rồi lập tức ngủ, cực kỳ tốt.

Cậu hừ hừ, làm nũng nói: "Ông xã, anh kể cho em nghe một câu chuyện được không?"
Bạch Tông Ân khẽ cười, lại hôn nhóc làm nũng kia một cái rồi nói: "Được." Thay vì kể chuyện cổ tích, anh lại nói: "Cây hòe ở sân rất tươi tốt, mùa này, hoa hòe đang nở rộ, trên mấy cành cây đều lấm tấm mấy đóa hoa nhỏ màu trắng."
"Vậy chú Quyền có nói chưng cơm hoa hòe không ạ?" Nhóc Đói Cơm tròn tròn đôi mắt hỏi.
"Có."
Nhóc Đói Cơm đáng tiếc: "Em chưa thấy cũng chưa ăn được." Nhưng sau đó cậu lại cao hứng lên, nói: "Chờ sang năm, chân của ông xã tốt lên, em bé cũng gần một tuổi, thì khi ấy chúng ta có thể cùng nhau ăn cơm hoa hòe rồi."
Cậu cảm thấy rất tuyệt vời, mong đợi vô cùng.
Từ lúc lá cây mùa thu rụng trơ trụi, Tề Trừng nghe thấy hoa hòe có thể dùng để chưng cơm thì đã lập tức nhớ thương đến giờ, cho rằng mùa thu năm nay là đã có thể ăn được rồi, không ngờ lại phải dời nữa.

Nhưng mà á, một bữa cơm ngon thì không cần phải sợ muộn đâu.
"Trồng cây ngàn ngày, dùng cây nhất thời." Cuối cùng còn hát một câu khẳng định.
Bạch Tông Ân nở nụ cười, gật đầu đáp lời bạn nhỏ nhà mình.

Tề Trừng thuận theo ông xã nói, thỏa sức tưởng tượng những ngày tháng tốt đẹp sau này, sau khi em bé nhỏ sinh ra, khi mà chân của ông xã được tốt hơn, bọn họ sẽ cùng ăn cơm hoa hòe, nhà cửa đã sửa lại xong xuôi bị phơi khô cả một mùa hè, toàn bộ đồ đạc cũng được thay mới.

Tề Trừng biết mọi thứ đã được lắp đặt xong, nhưng vẫn chưa được tận mắt nhìn thấy đồ vật thực tế.

"Em mong đợi quá đi, nhà mới của chúng ta, còn có thành viên mới nữa."
Bọn họ nói chuyện rất nhiều, đều là những việc nhỏ lặt vặt trong sinh hoạt hằng ngày, nhớ lại khi còn ở nhà, Tề Trừng Trừng nói có khi nào xe của cậu bị hỏng rồi hay không, gần cả năm rồi không đi.

Nghe ông xã nói người trong nhà bảo dưỡng rất tốt thì mới yên lòng trở lại.

"Chờ xong rồi em sẽ đi học lái xe, nhưng mà sẽ không có ai chăm bé cưng cả."
Bạch Tông Ân liền nói: "Anh sẽ mang con theo."
Tề Trừng khà khà cười: "Ông xã cũng mang em đi nữa luôn."
Không biết từ khi nào đã bắt đầu buồn ngủ, cuối cùng cậu còn cảm nhận giữa lông mày mình được đặt xuống một nụ hôn, Tề Trừng mơ hồ nghe thấy ông xã nói sẽ dắt cậu đi, thế là hài lòng ngủ say.

Trong mơ, cậu thấy bọn họ đã trở về nhà, cây hòe ở sân sau nở đầy hoa màu trắng nhỏ, mùi hương thơm ngát nhàn nhạt, chú Quyền còn cho cậu một cái sọt, nói Tiểu Trừng hái chút hoa hòe về để chưng cơm ăn.
Tề Trừng ôm sọt, ngẩng cổ nhìn lên cái cây to lớn kia.
Cây rất cao, cành lá rũ rượi, nhưng cậu vẫn không với tới được, Tề Trừng Trừng lo lắng đến cơm hoa hòe của mình.

Thế rồi ông xã lập tức nói với cậu rằng cục cưng à, em ngồi lên vai anh này...
Như vậy sao được, sẽ đè lên chân ông xã, cũng sẽ hư xe lăn mất.
Tề Trừng còn chưa quay đầu lại, một bóng người đã hiện lên dưới tán cây, ông xã ở phía sau trông thật cao thật lớn.
Không có xe lăn.
Sau đó cậu lập tức tỉnh dậy.

Giấc mộng quá đẹp, trên mặt Tề Trừng đều là ý cười.

Lúc chú Quyền và dì Trịnh đến đưa bữa sáng, dì Trịnh thấy vậy thì cười hỏi: "Tối hôm qua Tiểu Trừng ngủ ngon lắm à? Cười tít hết cả mắt thế kia."
Tề Trừng nhìn xuống ông xã, cao hứng nói: "Con mơ thấy một giấc mơ đẹp lắm ạ."
Chú Quyền thuận miệng hỏi cậu mơ cái gì, Tề Trừng không nói, cậu đổi chủ đề bảo hôm nay trứng gà ăn cực kỳ ngon.
Mỗi ngày đều là trứng trần nước sôi, không có gì thay đổi khác.

Chú Quyền với dì Trịnh cũng không hỏi nữa, chỉ biết giấc mơ tối qua của Tiểu Trừng chắc chắn có liên quan đến Tông Ân/ Bạch tiên sinh.


Phẫu thuật được sắp xếp vào ngày trong tuần, là thứ năm.

Tề Trừng không nói cho Lộ Dương, để Lộ Dương có thể chuyên tâm học tập.

Đã lớp mười hai rồi, phải biết quý trọng thời gian mới được.

Nhưng cuối cùng đến mười giờ tối hôm thứ tư, Lộ Dương lại chạy đến Ma Đô, tự mình tìm đại một khách sạn rồi ở qua đêm, không gọi điện cho chú Quyền, mà cũng không nói lời nào cho Tề Trừng.

Y không muốn để mọi người phải bận tâm thu xếp cho mình, cũng không muốn Tề Trừng còn phải bận lòng quan tâm đến y.
Lộ Dương đã từng đi cùng Tề Trừng đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ nên có biết địa chỉ.

Về phần tại sao y lại biết đến ngày hôm nay thì...
Sáng sớm hôm phẫu thuật, Tề Trừng vừa nhìn thấy Lộ Dương xuất hiện trong phòng bệnh ở bệnh viện là lập tức kinh ngạc, cậu dụi dụi mắt, cho rằng mình vẫn chưa tỉnh ngủ: "Sao em lại biết là hôm nay thế?!"
Cậu không có nói gì cho thằng nhóc này hết mà!
Lộ Dương nhịn mấy lời chửi thề trong lòng xuống, nói: "Tối hôm anh gọi video kiểm tra bài tập ngữ văn, em thấy bối cảnh hai ngày nay không được đúng, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là bài đăng trong vòng bạn bè sáng hôm qua của anh."
Tề Trừng Trừng nhớ lại nội dung bài đăng ngày hôm qua, cảm thấy không có vấn đề gì cả, lúc ấy đang ăn bữa sáng, cậu có lấy điện thoại ra đăng.

[Một mặt bi thương, sáng sớm ngày mai không thể ăn sáng rồi [khóc lớn] hôm nay phải ăn thêm hai chén cơm mới được!]
Sáu tiếng trước khi sinh mổ sẽ không được ăn đồ ăn, một là sợ sai lầm khi hấp thu thuốc say mê, thứ hai là đường ruột sẽ đầy hơi, làm tăng nguy cơ khó khăn khi phẫu thuật.

Tề Trừng ngây người.
"Holmes Dương!"
Lộ Dương không lên tiếng, Tề Trừng đưa một quả táo tây cho Lộ Dương rồi nói: "Không phải là anh sợ em lo lắng hay sao, với lại ở đây đều có mấy bác sĩ mà." Song lại cứng đờ lảng sang chuyện khác: "Em đã xin nghỉ chưa đó?"
"Cám ơn." Lộ Dương nhận lấy táo tây.
Tề Trừng vui vẻ, thằng nhóc thúi này vẫn rất dễ dụ.
Còn một kẻ nữa cũng không khác Lộ Dương là bao chính là Tưởng Chấp, Tưởng Chấp cũng đã đến bệnh viện từ sáng sớm, mọi người đều không có gì mà hàn huyên khách khí.

Sau đó Tề Trừng được gây mê, đẩy vào phòng phẫu thuật.

Đi vào theo cùng còn có Bạch Tông Ân.
Anh phải ở cùng với Trừng Trừng, anh thật sự không yên lòng.
Cho dù không thể làm cái gì đi nữa thì anh cũng phải cách Trừng Trừng ở một nơi gần nhất.

Sáng sớm hôm nay, lúc Tề Trừng vẫn chưa tiến vào phòng phẫu thuật, cũng như mọi ngày, cậu sẽ nói chuyện vui vẻ với Lộ Dương, nhìn Bạch Tông Ân cũng không có gì khác biệt...!nhưng cũng chỉ là ở trước mặt Tề Trừng mà thôi.

Tưởng Chấp có thấy anh hắn ra ngoài, anh đi qua hành lang, một mình ngồi trên xe lăn hít thở không khí, hắn không dám tiến lên.

Anh hắn giống như trở về lúc sau khi dì Lý mới xảy ra tai nạn xa cộ vậy, khi ấy anh cũng ngồi trên xe lăn như vậy, khuôn mặt lạnh lẽo, không một ai dám tiếp cận.

Hắn biết anh hắn đang sốt ruột, đang lo lắng.

Không ai dám cam đoan phẫu thuật sẽ thuận lợi một trăm phần trăm, cho dù đã mời bác sĩ khoa sản chuyên nghiệp nhất đi nữa thì anh hắn vẫn sợ sơ suất, sợ một chút gì đó "xấu" xảy ra.

Tưởng Chấp đứng nhìn rất lâu, cũng không tiến lên nói lời gì, mọi chuyện sẽ không sao cả, sẽ thuận lợi thôi.

Không ai nghe thấy.
Chờ đến khi anh trai trở lại phòng bệnh rồi, lãnh ý trên người anh mới tản đi, vẻ mặt dịu dàng xoa xoa tóc anh dâu, nói: "Anh sẽ ở cùng em, mọi chuyện nhất định sẽ thuận lợi, chúng ta ở phòng sáu lầu sáu mà đúng không."
Anh dâu cười ha ha hai tiếng, có chút đắc ý nói: "Em biết ngay là ông xã làm mà."
"Đúng là anh làm, Trừng Trừng đoán đúng rồi, thật là lợi hại." Bạch Tông Ân khen.
Tề Trừng hớn hở, cũng rất tán đồng việc cậu rất lợi hại này.
Cửa phòng phẫu thuật khép lại.
Chú Quyền, dì Trịnh, Tưởng Chấp và Lộ Dương đều đợi ngoài cửa, tất cả mọi người đều yên tĩnh chờ.

Lộ Dương nhìn cánh cửa đóng chặt, thời gian cũng trôi qua từng tiếng đồng hồ, lông mày của y càng ngày càng nhíu lại, căn bản không nghe được mấy người Chú Quyền nói cái gì nữa.
Không được gặp chuyện xấu, phải suôn sẻ thuận lợi.
Ngốc bạch ngọt, anh không được gặp chuyện gì xấu đâu.
Phẫu thuật nhất định sẽ thành công, nhất định sẽ.
Lộ Dương thầm nhủ trong lòng, lặp đi lặp lại nhiều lần.

Y rất sợ sệt, đằng sau cánh cửa kim loại to lớn kia, y thật sự rất sợ sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Không biết qua bao lâu, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.
Lộ Dương xông lên, nhìn chằm chằm bác sĩ.

Tất cả mọi người đều giống nhau.

Thấy bác sĩ nở nụ cười, ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm, Lộ Dương vẫn chưa thể bình tĩnh lại, tinh thần y quá căng thẳng, song lại nghe thấy bác sĩ nói: "Hai ba con đều bình an, em bé nặng ba kí sáu."
Thời khắc này, không gì có thể vui sướng hơn câu trả lời vừa rồi của bác sĩ nữa cả.

Cha con bình an.
Ngốc bạch ngọt bình an, không sao rồi.
Tưởng Chấp cũng cao hứng, anh dâu an toàn, anh hắn cũng không sao.
Y tá đẩy đứa bé đi ra trước, y tá trước đây nhà họ Bạch mời đã được đổi thành điều dưỡng, đây là sắp xếp của chú Quyền, ông nói: "Tiểu Trịnh đi cùng với cô điều dưỡng đi."
Ông vẫn rất lo lắng cho đứa nhỏ, nhớ lại có rất nhiều cô cậu điều dưỡng cấu kết với người bên ngoài, lừa bán bắt cóc trẻ con, còn có tin đánh tráo đứa nhỏ nữa.

Ông cảm thấy mình phải tự đi nhìn đứa bé thì mới yên tâm được, thế là lập tức nói: "Chú cũng đi xem thằng nhỏ.

Tiểu Tưởng với Tiểu Lộ ở lại nhé."
Không cần Chú Quyền sắp xếp, Lộ Dương đã muốn ở lại rồi.
"Trẻ em mới sinh đều đỏ hỏn như vậy, bạn nhỏ nhà mọi người rất xinh đẹp." Y tá nói.
Mọi người vây thành một vòng, Tưởng Chấp và Lộ Dương thò đầu nhìn.
Nhóc con nằm trong tã lót, hai mắt nhắm tịt lại, lông mi rất dài, da dẻ vẫn còn đỏ hỏn, nhưng cũng khá trắng, mấy sợi tóc máu đen nhánh, một tầng xoăn xoăn, sống mũi cũng cao, hai bàn tay bé xíu nắm chặt lại thành nắm đấm nhỏ.

Một sinh mệnh non nớt, đáng yêu, sống động.

Bé con được đẩy đi.
Tưởng Chấp nói: "Ngồi xuống nghỉ một lát đi, cậu đứng nửa ngày luôn rồi."
"Ừm." Lộ Dương cũng không có chú ý lắm.

Y đi lại ngồi xuống.
Tưởng Chấp nhìn sang, phát hiện viền mắt thằng nhóc này đỏ mất rồi, nhưng hắn cũng không có chế giễu gì, bởi vì hắn cũng rất cảm động, hưng phấn nói: "Đứa nhỏ thật đáng yêu."
"Cũng không biết tên là gì nữa."
"Sau này thằng bé lớn rồi, tôi sẽ dẫn nó đi đá bóng, còn có chơi bóng rổ."
"Không biết bé con thích màu gì nhỉ..."
Tưởng Chấp nói rất nhiều, nom cao hứng vô cùng.

Lộ Dương ở bên cạnh thỉnh thoảng lại ừm ừm hai tiếng, cũng muốn dẫn nhóc con đi chơi.

Y tự nhủ phải học tập thật tốt, kiếm ra thật nhiều nhiều tiền, sau này cháu nhỏ muốn chơi cái gì thì y sẽ cho bé chơi cái nấy, muốn mua cái gì cũng được hết.

Hai người cứ vậy mà ngồi ngốc ở băng ghế, ảo tưởng về tương lai.
Tề Trừng được đẩy ra, tinh thần cũng không tệ lắm, thuốc tê vẫn chưa hết tác dụng, cho nên cậu không cảm giác được cơn đau.

Lúc làm phẫu thuật, cậu không có cảm giác gì, thậm chí còn nói chuyện với ông xã, sau đó còn nói về cây hòe trong nhà.

Cậu chưa từng ăn bao giờ cả.
Thèm ăn quá đi.
Vẫn cứ nhớ đến nó mãi, chờ đến khi bác sĩ nói đứa nhỏ là một bé trai, được ba ký sáu, Tề Trừng vẫn còn có thể nói đùa lại: "Vậy gọi là Lục Lục luôn."
Không chờ Bạch Tông Ân lên tiếng, cậu đã tự phản bác lại chính mình trước, cảm thấy như vậy thật không tốt chút nào, phải nghĩ kỹ một cái tên thật dễ nghe mới được.

Em bé được đưa đến bên cạnh cậu, Tề Trừng chỉ cần nghiêng đầu một cái là có thể nhìn thấy, cảm thấy bé con thật là đẹp quá: "Ông xã, anh nhìn bé cưng của chúng ta này."
Bạch Tông Ân vẫn luôn nhìn thiếu niên, nghe thấy cậu nói rồi mới dời mắt.
"Rất đẹp, như Trừng Trừng vậy."
Tề Trừng xấu hổ lắm, thì ra mình ở trong lòng ông xã là đại mỹ nhân như vậy.
Tinh thần của cậu rất tốt, lúc được đẩy ra thì thấy hai người Tiểu Lộ với Husky cùng ngồi trên băng ghế, trông có chút ngốc, còn quay sang trêu chọc với ông xã: "Tiểu Lộ bị lây bệnh giống như Husky luôn rồi."
"Không có giống." Lộ Dương nói rồi cảm thấy tinh thần ngốc bạch ngọt tốt đến thế, sửa lời: "Anh nói vậy thì đúng là vậy đi."
Tưởng Chấp cũng thả lỏng trái tim xuống, hắn cười ha ha, một tay vòng lấy cổ của Lộ Dương, nói: "Bộ giống anh đây thì oan ức cậu lắm à."
Tề Trừng cười đến hai mắt cong cong, tất cả mọi người đều ở đây, cậu cũng đã bình an thuận lợi, mọi chuyện đều vô cùng tốt.

Cậu lại còn vừa hoàn thành xong một việc tuyệt vời nhất trần đời nữa chứ.
Cảm thấy bản thân ghê gớm lắm luôn.
Chờ đến khi trở về phòng bệnh, thuốc tê bắt đầu tiêu tan dần, ghê gớm kiên cường vĩ đại - Tề Trừng Trừng lập tức giống như một em bé, cậu ư a nức nở rên rỉ, nằm ở trêm giường rồi mà vẫn còn ngoan cố nói với Lộ Dương: "...!Chiều nay em về nhà đi, nhớ học cho giỏi, đừng lo lắng cho anh...!ư ư đau quá đi mất."
Rõ ràng là lúc sinh thì tốt lắm mà, không đau một chút nào cả, Tề Trừng còn cảm thấy mình trâu bò cực kỳ, quay đầu nhắc đến Tiểu Chính Thái, nói mình chính là đệ nhất đại ca của Tiểu Chính Thái.

Husky bị đá sang một bên.
Kết quả là bây giờ đã phải quỳ gối trước cơn đau ập đến này đây.
"Em biết rồi.

Anh nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng cho em." Lộ Dương nói.
Bạch Tông Ân xoa tóc thiếu niên, một tay đầy mồ hôi, anh nhẹ nhàng cầm khăn lông lau đi, một bên khẽ giọng nói: "Tài xế sẽ đưa Lộ Dương về, anh đã sắp xếp xong hết cả rồi, em không cần lo lắng."
Tề Trừng cọ cọ má vào tay ông xã.
Cậu sẽ mạnh mẽ!
Một giây sau lại thành bọc nhỏ yếu ớt đáng thương.
Lộ Dương về rồi.


Tưởng Chấp cũng rời đi, nhiều người ở lại phòng bệnh quá sẽ làm phiền đến anh dâu nghỉ ngơi, chẳng qua là hắn hưng phấn quá, thế là nhịn không nổi mà nhắn tin chia sẻ với anh Thanh Thời.

JZ: [Anh dâu của em sinh ra một bé trai đó, ba cân sáu luôn, đẹp ơi là đẹp nhé.]
Úc Thanh Thời: [Tề Trừng á hả???]
JZ lập tức tỉnh táo lại, hắn không nói việc này cho anh Thanh Thời, nhưng cũng không muốn lừa gạt y, thế là hắn cứng rắn lảng sang chuyện khác: [Em đang ở Ma Đô này, thứ hai là sẽ trở về rồi, anh Thanh Thời nè, em không không có ở đó thì anh vẫn phải ăn cơm đúng giờ đó nha...]
Úc Thanh Thời nhìn hắn cứng đơ đổi đề tài, trả lời được rồi.
Người này không muốn lừa y.
Mà y cũng không muốn khiến Tưởng Chấp bị khó xử.

Em bé được đặt cạnh giường của Tề Trừng, là một cái nôi nhỏ giành cho trẻ sơ sinh, trong nhà còn chuẩn bị kỹ càng một tấm chăn lót màu vàng nhạt được thêu mấy bông hoa nhỏ...!đây là do Tề Trừng chọn.

Cậu cảm thấy hoa hòe rực rỡ như vậy rất đẹp, màu sắc cũng rất có cảm giác thoải mái của mùa xuân.
Tề Trừng vừa nghiêng đầu là có thể nhìn thấy em bé nằm trong nôi sơ sinh.
Vốn dĩ cậu đang rất đau, nhưng giờ trên mặt lại nở một nụ cười yếu ớt, nói với ông xã: "Bé cưng đáng yêu quá đi." Cậu nhìn ông xã, vừa mới đưa tay lên chỉ thì ông xã đã lập tức nắm lấy tay cậu, hỏi cậu muốn cái gì sao.

"Ông xã, anh không được ghét bé cưng đâu đó, đau thì em chỉ có đau một chút thôi, nhưng đó là bé cưng của chúng ta, chúng ta đều yêu thương con có được không? Em biết anh đau lòng em."
Bạch Tông Ân hôn lên má thiếu niên, khẽ nói: "Anh không ghét bỏ con.

Anh chỉ là muốn chăm sóc bé cưng lớn là em trước thôi, em xem chú Quyền, dì Trịnh, với điều dưỡng Lâm không phải đều đang vây quanh con sao, vậy nên Trừng Trừng em thì giao cho anh chăm sóc."
Cũng đúng.
Tề Trừng được ông xã thuyết phục, bé cưng của bọn họ đáng yêu như thế, sao ông xã lại không yêu được chứ!
Thật ra chú Quyền với dì Trịnh cũng muốn chăm sóc Tề Trừng, mà sau khi Bạch Tông Ân ra khỏi phòng phẫu thuật, từ đầu đến cuối anh đều ở cạnh Tề Trừng, lau mồ hôi cho cậu, nói chuyện, dỗ cậu ngủ.
Lúc chiều, dì Trịnh nấu canh củ cải mang tới, cô con gái nhà bà sinh thường, nhưng lúc bà đến bệnh viện chăm sóc thì cùng phòng với con gái bà còn có một cô sinh mổ khác, con bà sau khi sinh xong là có thể đi lại rồi, nhưng sinh mổ thì phải nằm, phải thông khí, còn không được ăn đồ ăn nữa.

Canh củ cải có hiệu quả thông khí rất tốt, cả bác sĩ cũng nói có thể ăn.
"Từ từ đi, ăn từng chút một thôi." Dì Trịnh nói.
Bạch Tông Ân nhận lấy chén rồi tự mình đút.

Dì Trịnh lui sang một bên ngắm nghía đứa nhỏ, trên mặt mang theo nụ cười: "Ôi chao ôi, xinh đẹp quá đi này."
Cháu gái nhà bà vừa mới sinh ra đã nhăn nhúm như khỉ con, làm gì có đáng yêu như con của Tiểu Trừng chứ.

Là một anh bé đẹp trai đây.
Tề Trừng Trừng vội vã nuốt miếng canh củ cải trong miệng xuống, không biết xấu hổ mà nhỏ giọng nói với ông xã: "Đương nhiên rồi, là em sinh đó."
"Giống như Trừng Trừng vậy." Bạch Tông Ân cũng cười nói.
Không phải là anh không yêu bé con, anh chẳng qua là quan tâm thiếu niên của anh hơn mà thôi.

Ở trong phòng phẫu thuật, thời gian dài dằng dặc, thiếu niên bị gây mê nên không cảm nhận được cái gì, nhưng Bạch Tông Ân nhìn thấy tất cả, anh biết thiếu niên phải trải qua những cái gì.

Canh củ cải không thể ăn quá nhiều trong một lần.

Bạch Tông Ân đút thêm mấy muỗng thì ngừng tay, đi qua nhìn đứa nhỏ.
Tề Trừng thấy ông xã yêu thương bé cưng, vẻ mặt cũng không phải là đang gạt người, cậu lập tức yên tâm, cậu đã bảo mà, ông xã yêu cậu thương cậu như vậy, sao thể không yêu bé con được chứ!
Không lâu sau đó đã ngủ thiếp đi, nhưng vì vết thương đau nên cậu ngủ cũng không sâu lắm, cứ mơ mơ màng màng, lại còn đói bụng nữa chứ.
Nhưng không thông khí thì không thể ăn.
Lúc cậu tỉnh lại thì có ăn mấy ngụm canh củ cải.

Cuối cùng cũng đã đến xế chiều, nửa người dưới của Tề Trừng đau đến tê dại, hai mắt cậu mở tròn tròn láo liên, hình như cậu cảm thấy cái gì đó, giống như không thả, nhưng lại giống như thả...!
Bủm bủm.
Mặt cún của Tề Trừng đỏ lên, kéo lấy tấm chăn che mặt lại.
Cún con không biết cái gì cả.

jpg
Không có gì xảy ra hết á.
Bạch Tông Ân khẽ cười, Tề Trừng ló ra nửa cái đầu, miệng giấu dưới chăn chăn rầm rì nói: "Ông xã, anh đừng lại gần quá, có mùi đó."
"Nghẹt thở đấy, em mau ra đây đi." Bạch Tông Ân nói.
Tề Trừng:...
Vậy chắc, chắc cũng không có mùi đâu, hôm nay cậu chẳng ăn gì hết mà.

Một mặt đỏ bừng.
Có thể thông khí là có thể được ăn thức ăn lỏng.

Dì Trịnh nấu một bát cháo gạo kê đến, vô cùng loãng, gạo kê được nấu là gạo đen, hàm lượng dinh dưỡng cao, nhưng có cao đến đâu đi nữa cũng chỉ có lẻ tẻ mấy hạt gạo mà thôi, Tề Trừng nhìn mà rớt cả nước mắt, ăn đến là thơm phức.

Gạo có ít hơn đi nữa thì vẫn là cơm.
Nhóc Đói Cơm không chê đâu.
Hai ngày liên tiếp ăn thức ăn lỏng, Tề Trừng nhớ cơm tẻ lắm, nhớ mì sợi, nhớ bánh bao nữa...!
Vừa nghiêng đầu đã nhìn thấy bé con trắng nõn trên giường nhỏ
"Ông xã, chúng ta gọi con là Phạn Phạn đi, nhũ danh là Phạn Phạn, sau này sẽ không lo không có cơm ăn, không bao giờ đói bụng hết."
(*Phạn Phạn = Cơm Cơm:)))
Dì Trịnh nghĩ đây chỉ là nguyện vọng lúc nạn đói mà thôi, hiện tại có rất ít người ăn không đủ no, nhất là gia đình như nhà họ Bạch đây...!
Nhưng cuối cùng Bạch tiên sinh lại nói: "Được, cái tên này rất êm tai, cứ gọi là Phạn Phạn đi.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi