ÔNG XÃ, ĐÓI BỤNG, ĐÓI BỤNG, CƠM CƠM


Tuổi của Tiểu Chính Thái còn nhỏ, không cảm nhận được bụng dạ hiểm ác của mấy anh trai người lớn kia, cậu nhóc vẫn cứ vô cùng vui vẻ chia sẻ cuộc sống ở tiểu học cho mọi người.
"Em thi được một trăm điểm đó, còn được cả hoa hồng nhỏ nữa!"
"Tiếng Anh của em cũng lợi hại cực, chị của em đã dạy em á."
"Em còn đọc thuộc lòng được thơ nữa cơ, được cô giáo khen quá trời."
Tiểu Chính Thái cộp cộp nói xong, nháy mắt, "Anh lộ, anh thì sao?"
Lộ Dương:...
Tưởng Chấp ở một bên cạnh nín cười.

Tề Trừng nghe xong, khen Tiểu Chính Thái thật là lợi hại, xem ra cậu mợ của nhóc con rất tốt, là thật lòng thương yêu Tiểu Chính Thái, cho nên cậu nhóc mới có thể thích ứng hoàn cảnh nhanh đến thế.
Cậu mợ của Tiểu Chính Thái chỉ có một cô con gái, đó chính là Chu Đồ Đồ, mà hai người cũng không có ý định sinh thêm.

Mợ út là một người phụ nữ có công việc ổn định, nên bình thường vẫn phải đi làm, Chu Đồ Đồ ở nhà một mình có đôi khi sẽ thấy buồn chán.

Sau khi Tiểu Chính Thái được đón qua đó, Chu Đồ Đồ vừa ghét bỏ cậu nhóc không phải là một em gái nhỏ, vừa lôi kéo Tiểu Chính Thái đi chơi.

Có lẽ thời gian đầu còn có ít khách sáo, nhưng mà sinh sống lâu ngày cùng nhau thì dù sao cũng có va chạm, Tiểu Chính Thái có chút chút vui vẻ, nhỏ giọng nói với anh Trừng: "Mợ út giống mẹ của em lắm luôn."
Nhóc phạm sai lầm thì mẹ sẽ mắng và dạy dỗ nhóc.
Mà mợ cũng sẽ nghiêm mặt dạy dỗ nhóc.
Nếu như thật sự không quan tâm, không đối xử thật lòng với Chính Thái thì mọi người chỉ cần ra vẻ bên ngoài một chút là được rồi.

Dù sao thì nhà họ Chu cũng không thiếu tiền, ăn uống, mặc, ở, đi lại, còn có bảo mẫu chăm nom, trường học có giáo viên, ăn cơm thì coi như thêm cái bát với đôi đũa, tùy tiện nuôi dưỡng, ai cũng không trách gì được.

Nhưng cậu mợ của Chính Thái thật sự rất nhọc lòng, dạy con gái như thế nào thì cũng dạy dỗ Tiểu Chính Thái như thế ấy.
Tề Trừng cao hứng thay cho nhóc con.
Mọi người tới ăn tiệc trăm ngày, Tề Trừng nói chuyện với Tiểu Chính Thái một hồi, cậu còn muốn chào hỏi những người khác nữa.

Cậu vừa ngồi vừa ôm Phạn Phạn, cánh tay tê cứng vô cùng.

"Để anh ôm." Bạch Tông Ân nói với thiếu niên.
Tề Trừng lập tức nhét Tán Tài Đồng Tử vào lồng ngực ông xã.

Đi đến trước bàn chính, là gia đình họ Chu và một nhà ông Lâm, chú Quyền cũng ngồi cùng...!Bạch Tông Ân xin chú Quyền giúp đỡ chiêu đãi khách.

Chú Quyền nghe đến sắp xếp này thì hốc mắt ướt đẫm.
Chủ bàn chính chiêu đãi, Tông Ân tôn trọng và coi ông như trưởng bối.

Từ khi Bạch Tông Ân mười lăm tuổi, sau khi ông ngoại qua đời, chú Quyền đến chăm sóc anh.

Người thân bên cạnh nhà họ Bạch liên mồm nói, "Ông là người ngoài.", "Nhúng tay vào làm cái gì?", "Cũng chỉ là người giúp việc thấp kém mà thôi.", "Không có quan hệ mà làm vậy thì chắc muốn chiếm tiền nhà họ Bạch rồi.".

Chú Quyền cũng không cho Bạch Tông Ân gặp những thân thích này.

Đứa nhỏ vừa mới đau đớn mất đi người thân, người thân đối xử tốt nhất với anh cũng đi mất, chú Quyền đau lòng thương xót Bạch Tông Ân mới mười lăm tuổi, mặc cho người ngoài chửi bới, mắng mỏ, phỏng đoán với ông, ông cũng đều không lui bước, một mực chắn trước người Bạch Tông Ân, ngăn cản đám thân thích sài lang hổ báo kia.

Từ đó về sau, bên ngoài nhà họ Bạch, các hào môn thế gia khắp Danh Thành này, ai cũng cho rằng chú Quyền là quản gia, là bảo mẫu của nhà họ Bạch.

Chú Quyền đã sống nửa đời người rồi, không thèm để ý người ngoài nghĩ về ông thế nào, chỉ cần biết Tông Ân không nghĩ như thế là được.

Trước kia Tông Ân không thích nói chuyện, tâm tình cũng sâu kín, một năm nay có Tiểu Trừng, mỗi lần có chuyện như vậy là chú Quyền đều rất cảm động, thằng bé đúng là đứa nhỏ ngoan, ông không nhìn lầm.

Lúc giới thiệu trên bàn ăn.
Chú Quyền cười ha ha nói: "Tôi cũng họ Chu, quen biết với ông ngoại của Tông Ân."
"Vậy là người trong dòng họ luôn rồi đó chú Chu." Cậu của Tiểu Chính Thái hoạt bát nói đùa.

Bên này phần lớn đều là những người cao tuổi, ngồi một lúc là lập tức hàn huyên đủ thứ chuyện.

Ông Chu đã về hưu mười mấy năm rồi, trên bàn cơm cũng không thích nói đến mấy chuyện chính sự quốc gia, mọi người đều tán gẫu về chuyện hằng ngày.

Ông Lâm nói về mấy thứ đồ bổ, chú Quyền cũng có thể đáp đôi câu, một hồi lại nói đến chuyện dạy dỗ mấy đứa nhỏ.

Hôm nay là sân nhà của Phạn Phạn.
"Phạn Phạn nhà ta mọc răng rồi, hôm nay mới phát hiện đấy." Chú Quyền nói.
"Bây giờ mới được một trăm ngày, đứa nhỏ này rắn chắc lắm."
Đang nói thì mọi người thấy chồng chồng hai người ôm đứa nhỏ tới.

Bạch Tông Ân ngồi trên xe lăn, trong ngực là nhân vật chính bé nhỏ ngày hôm nay, nhóc con mặc một thân đỏ đỏ hồng hồng, gặp người là lập tức lộ ra nửa cái hạt gạo trong miệng, hai mắt to tròn đen láy, sáng lấp lánh, da dẻ thì trắng bóc, tóc vừa nhiều vừa đen, ai nhìn cũng phải khen một câu bé xinh.

Tề Trừng không còn e sợ như trước kia nữa, những vị khách hôm nay được mời tới đều là những người mà cậu thật lòng muốn cám ơn, thế nên cho dù tính cách cậu có không được "khéo đưa đẩy" đi nữa thì cậu vẫn rất chu đáo với mọi người, luôn nở nụ cười, lời nói đơn giản nhưng nghe ra được chân thành.


"Cám ơn các chú, các bác, các ông đã đến tham dự tiệc trăm ngày của Phạn Phạn."
Tề Trừng chào hỏi từng người, dùng nước trái cây với sữa bò mà kính mọi người.

Các trưởng bối chúc phúc, cậu mợ cũng khen ngợi không ít, lớn tuổi như ông Chu với ông Lâm thì dứt khoát tặng quà gặp mặt luôn.

Ông Lâm nhét bao lì xì cho Phạn Phạn, còn cho nhóc một cái khóa bình an điêu khắc bằng noãn ngọc, cái khóa nhỏ xinh xắn lung linh bằng cỡ một đồng tiền xu, góc cạnh mượt mà, chạm tay vào cũng không thấy lạnh, chất lượng cũng tốt, óng ánh long lanh, chủ yếu là điêu khắc rất đẹp.

Rất tinh tế.
Ông Chu tặng một cái bàn tính nhỏ bằng vàng, chúc cho đứa nhỏ thông minh lanh lợi.

Cậu mợ nhà Tiểu Chính Thái thì tặng một đôi vòng tay.
...
Bàn chính đã tặng quà xong, đi đến bàn thứ hai, Tề Trừng nhìn Nga Tử trong ngực ông xã, cảm thán, Tán Tài Đồng Tử cái gì chứ, rõ ràng là chậu báu nhỏ thì có!
"Nên cho Phạn Phạn một cái túi bé, vậy là sẽ chứa đủ luôn." Tề Trừng nói.
Bạch Tông Ân: "Nhóc tham của."
Phạn Phạn ngồi trong lòng ba lớn a một tiếng, vung vung nắm đấm nhỏ, mắt to nhìn, ba đang nói đến con sao?
Tề Trừng cười vui vẻ: "Ông xã, em không phải nhóc tham của đâu, Nga Tử đã tự mình thừa nhận rồi kìa, Phạn Phạn của chúng ta là nhóc tham của."
"A ~" Phạn Phạn bi bô.
Ba bàn thì nhiều quá, hai bàn là vừa vặn.

Qua bên bàn của Lộ Dương, Tưởng Chấp, Úc Thanh Thời, dì Tô, dì Trịnh với sư phụ Lý, hai người lại thu thêm một đợt quà nữa.

Tề Trừng đã nói trước là không cần nhiều quà, nhất là dì Tô, bà vốn dĩ tới nhà họ để chăm sóc Phạn Phạn, vậy mà còn để cho bà phải tốn kém nữa thì không hay.
Nhưng mà mọi người vẫn tặng, không nhiều lắm, nhét vào bên trong bao lì xì một trăm, cho Phạn Phạn một khởi đầu may mắn.

Đến lượt Lộ Dương và Tưởng Chấp.

Lộ Dương cho Phạn Phạn một con bò vàng, không lớn lắm, nhưng bên trong không hề rỗng, nặng trình trịch luôn.

Tạo hình của con bò này rất đáng yêu, trên hai cái sừng còn khắc hai chữ Phạn Phạn.

Tề Trừng cười cười, song lại trách" "Em mua cái này cho thằng bé làm gì chứ, phí tiền."
"Cũng tàm tạm." Lộ Dương nói.

Hồi nghỉ hè, y kiếm lời được kha khá nên cũng đủ.

Đến lượt Tưởng Chấp, hắn lấy ra một cái chìa khóa xe.
Tề Trừng:!!!
Lộ Dương liếc mắt nhìn, yên lặng phát thề trong lòng bản thân phải kiếm tiền nhiều hơn nữa!
"Tiểu Chấp, xe của cậu sao?" Tề Trừng nhíu mày, cảm thấy món quà này quá lớn.
Bạch Tông Ân biết rõ đứa em trai này đang giỡn, hắn sẽ không tặng quà như thế.

Quả nhiên Tưởng Chấp cười ha ha, nói: "Không có, tôi đùa đó, nhưng mà chìa khóa là thật, đặt trước cho Phạn Phạn một cái xe đạp, phải mở khóa mới chạy được, cái này thật sự là chìa khóa xe đấy."
Tề Trừng lần đầu tiên biết xe đạp mà cũng cần chìa khóa.
"Xe điện sao?"
"Đạp bằng chân." Tưởng Chấp nói.
Tề Trừng:...!Đưa mắt nhìn hai chân béo ục của Nga Tử, được, mười phần mã lực luôn!
Mọi người ăn uống tâm sự, ở đây còn có quầy đồ ngọt, Chu Đồ Đồ rất thích cái này, cô nhóc cầm sợi ruy băng màu đỏ trong tay, lén lút cột lên cổ tay của Phạn Phạn, Phạn Phạn thích cái này lắm, nhóc vung vung cánh tay, sợi dây bay bay trên không trung, Phạn Phạn vui vẻ bi bô hai tiếng.

Phạn Phạn dùng tay buộc dải ruy băng đỏ ôm chặt cái bàn tính vàng không buông...!chính là cái mà ông Chu tặng.

"Quả nhiên là nhóc tham của." Người lớn cười ha ha.
Khuôn mặt nghiêm túc của ông Lão cũng mang theo vài phần ý cười, ông nói: "Đúng là đứa nhỏ thông minh lanh lợi."
Phạn Phạn ôm bàn tính gật đầu, giống như nhóc hiểu được lời ông nói vậy.
Ông Chu cảm thấy thú vị, người cao tuổi lúc nào cũng có kiên nhẫn với mấy đứa nhỏ, ông nói với Phạn Phạn: "Nhóc tham của, tên thật của cháu là gì?"
Nhóc tham của đương nhiên sẽ không trả lời.

Tề Trừng thân làm ba mà giờ mới nhớ ra Nga Tử của mình vẫn chưa có tên chính, vẫn luôn gọi Phạn Phạn là Phạn Phạn, cậu lập tức quay đầu nhìn ông xã.

"Vẫn chưa đặt tên, nhưng họ thì theo họ Tề của ba." Bạch Tông Ân nói.
!!!
Tề Trừng sững sờ.

Cậu không biết luôn đó.
Bạch Tông Ân nắm lấy tay của thiếu niên, Tề Trừng lập tức thu hồi biểu tình giật mình, có gì thì về nhà rồi nói, hơn nữa cũng không phải chuyện lớn gì.

Ông Chu nhìn đôi chồng chồng trẻ tuổi, gật đầu không nói nhiều.


Phản ứng vừa rồi của Tề Trừng, tất cả mọi người đều thu vào trong mắt, trong lòng mợ của Tiểu Chính Thái cảm thấy vị Bạch tiên sinh này cũng không tệ.

Lộ Dương không cảm thấy có vấn đề gì cả, ngốc bạch ngọt mang thai phải chịu nhiều khổ sở như vậy, Phạn Phạn cùng họ với ngốc bạch ngọt thì có gì kinh ngạc đâu, y cảm thấy đây là điều đương nhiên.

Mọi người chụp rất nhiều ảnh, mãi cho đến khi Phạn Phạn buồn ngủ rồi, tiệc mới tàn.

Tề Trừng cùng với ông xã đưa khách ra ngoài, còn Phạn Phạn thì ngủ thiếp đi đang được dì Tô ôm, dì Trịnh và chú Quyền ngắm nhóc.

"Sau này liên lạc nhé."
"Bao giờ mọi người trở về?" Ông Chu hỏi.
Tề Trừng cũng không xác định được, Phạn Phạn vẫn còn quá nhỏ, nhưng cậu nhớ nhà quá, thế là lại đưa mắt nhìn ông xã.
"Qua Tết nguyên đán, chúng cháu sẽ về nhà ăn tết." Bạch Tông Ân nói.
Ông Chu còn chưa kịp nói gì thì cậu của Tiểu Chính Thái đứng bên cạnh lập tức lên tiếng: "Vừa hay cuối năm ba tôi cũng về nhà đó, à, hai người ở Danh Thành đúng không, khi nào có thời gian thì đến thủ đô chơi."
"Ừ." Ông Chu gật gật đầu.
Sau khi tiễn mọi người đi, đoàn người trở về nhà.

Dì Tô cởi áo khoác cho Phạn Phạn, dùng khăn lông lau mặt cho nhóc.

Ở bên ngoài được mọi người ôm ôm sờ sờ, về nhà thì phải vệ sinh sạch sẽ, nhất là khi Phạn Phạn cực kỳ thích gặm tay.

Tề Trừng chuẩn bị một cái album ảnh lớn, ngồi viết thời gian vào từng bức, Lộ Dương ở bên cạnh nhét vào trong album.

Tưởng Chấp khiêng một cái xe đạp vào nhà, Tề Trừng lập tức buông cây bút trong tay xuống.

Đúng là xe đạp thật, lại còn vô cùng chói mắt nữa chứ.

Xe đạp màu đen vàng, thoạt nhìn rất phong cách, nhưng phong cách gì đi nữa thì vẫn chỉ là một chiếc xe ba bánh cho trẻ em...!
"Thật sự có lỗ khóa này." Tề Trừng nhìn mà kinh ngạc.
Tưởng Chấp: "Đó là đương nhiên.

Có chìa khóa thì mới chạy được, bây giờ Phạn Phạn chơi xe ba bánh trước, chờ sau này thằng bé lớn hơn một chút rồi, tôi sẽ mua xe máy cho nó."
Tề Trừng:...
Buổi tối, mọi người ăn chút cháo nóng, cả nhà cùng chơi với Phạn Phạn.

Cái tên Husky Tưởng Chấp này còn muốn ôm Phạn Phạn nâng lên cao, chiều cao của hắn cũng không phải là cao bình thường, lúc ôm Phạn Phạn bay tầm thấp, Phạn Phạn cười đến là khanh khách, thế là lá gan Tưởng Chấp lớn lên, vừa thấy anh trai anh dâu không có mặt là lập tức ôm Phạn Phạn lên thật cao.
Phạn Phạn không cười nữa.
Lộ Dương vẫn luôn nhìn hai người họ chằm chằm, y cảm thấy có gì đó không thích hợp nhưng không kịp mở miệng ngăn cản.

Husky cũng sợ hãi vô cùng, Phạn Phạn bị dọa rồi sao? Hắn vội vàng hạ thấp nhóc con xuống, hai người vừa nhìn thì đã thấy Phạn Phạn đang mở to hai mắt sáng bóng của mình, không có chút gì gọi là sợ hãi cả.

Có lẽ là vừa mới được nâng lên cao nên có chút ngốc, chứ không có sợ.
"Ha ha ha Phạn Phạn giỏi lắm, không hổ là cháu trai của chú." Tưởng Chấp cảm thấy gan của Phạn Phạn lớn giống mình, thích những loại vận động mang tính kích thích, có thể bồi dưỡng.
Lộ Dương: "Tôi cũng cảm thấy Phạn Phạn có hơi giống mình."
Là một nhóc tham của.
Tề Trừng nhìn Husky và Tiểu Lộ thông đồng với nhau, Phạn Phạn nhà cậu là em bé máy bay, vung tay đạp chân giục chú Husky cho mình bay thêm lần nữa, cậu cảm thấy chỉ cần không sao là tốt rồi.

Quay đầu nhìn ông xã: "Phạn Phạn theo họ em thật sao?"
Không phải Tề Trừng nghi ngờ ông xã, cậu biết ông xã nói chuyện chưa bao giờ gạt mình, cũng không phải nói chỉ mang ý khách sáo gì.

Với lại cậu cảm thấy cái họ này của mình không có gì tốt để truyền lại cả...!
Trước đây là một đứa mồ côi, bây giờ thì nhà họ Tề có Tề Hạo, rồi đứa con riêng Tề Thiên.

Trái lại họ Bạch nghe tương đối tốt, đôi khi Tề Trừng Trừng còn đùa giỡn nói Phạn Phạn là một bát cơm trắng nữa (bạch phạn).

Thú vị lắm luôn.
"Phạn Phạn giống em, nên theo họ em, sau này nếu nó nghịch ngợm gây sự, nghe được tên của thằng bé thì anh cũng sẽ không tức giận." Bạch Tông Ân biết rõ điểm "ngứa" của thiếu niên ở đâu.
Quả nhiên, lời này vừa thốt ra, vì để cho con trai có một tương lai không chịu đòn, Tề Trừng Trừng lập tức lòng cha dạt dào, gật đầu liên tục, không từ chối nữa: "Theo họ em rất tốt, theo họ em rất tốt."
Baba tốt Tề Trừng Trừng kiêu ngạo.

jpg
...!(LÊN ỨNG DỤNG WA.TT.PAD - cmj_jinju ĐỌC!!! ĐỌC Ở WEB, APP KHÁC LÀ TÔI DỖI LẮM LUN Á!!!!)
Tề Trừng kiểm kê tiền lễ và hóa đơn ngày hôm nay, như dì Tô, sau này bọn họ trở về thì phải cho dì Tô một bao lì xì thật lớn mới được.

Còn có cả dì Trịnh và sư phụ Lý nữa, sau này nếu trong nhà có chuyện vui thì cũng phải thêm lì xì.


Còn cả quà của hai nhà ông Lâm và ông Chu, cậu đều nhớ thật kỹ.
Quà mà mọi người tặng, Tề Trừng đều không thu lại, cậu cảm thấy ngụ ý rất tốt, chẳng hạn như khóa bình an do ông Lâm tặng vậy, cậu dùng dây đỏ luồn qua rồi treo lên giường sơ sinh cho Phạn Phạn.

Phạn Phạn vẫn chưa biết đứng nên sẽ không giữ được.

Cái khóa này sẽ phù hộ cho Phạn Phạn bình an.

Rồi còn bàn tính vàng, bò vàng nhỏ, vòng tay vàng, tất cả đều đặt ở trong phòng của Phạn Phạn.

Cuối cùng ba món xâu thành một chuỗi tạo nên một cái chuông gió nhỏ.
Dì Trịnh thấy rất thú vị nói: "Thế này chẳng phải là Phạn Phạn sẽ bình an thông minh lanh lợi hay sao."
Bò vàng nhỏ (Phạn Phạn), khóa ngọc bình an (bình an), bàn tính vàng (thông minh lanh lợi).
Tề Trừng cảm thấy rất tốt, cứ như vậy mà treo lên.

Tưởng Chấp thấy vậy thì một hai muốn mang xe đạp ba bánh vào đặt trong phòng Phạn Phạn, còn dùng dây ruy băng sót lại trong nhà mà thắt hai cái nơ cho tay cầm của xe đạp, hắn nói là để như vậy thì Phạn Phạn sẽ bình an thông minh lanh lợi đạp xe.

"...!Ok." Tề Trừng cho người chú Husky này chút thể diện.
Cũng thích hợp cho hai cái chân béo ục của Phạn Phạn nhà cậu!
Lộ Dương ở lại đây một đêm, chủ nhật bay về.

Trước khi đi, Tề Trừng nhét rất nhiều đồ ăn vặt vào cặp sách của Tiểu Lộ, nhắc Tiểu Lộ nhất định phải ăn.

Lộ Dương ở sân bay chờ đợi, mở cặp sách ra, bên trong hộp hạt dẻ còn có một cái thẻ ngân hàng.

Mật mã là 123456.
Ngốc bạch ngọt này...
Tề Trừng để lại tờ giấy, nói số tiền này là bọn họ cùng kiếm được lúc nghỉ hè, để Lộ Dương không phải ngượng ngùng, năm lớp 12 cần bổ sung nhiều dinh dưỡng, học hành thật tốt, đừng vội trả lại.

Ngốc bạch ngọt sợ y không có tiền ăn cơm đây mà.

Lộ Dương cất thẻ đi, nhưng mà cũng không có ý định động đến.
Sau này y phải kiếm được thật nhiều tiền, nhưng mà y còn lâu mới mua một cái xe ba bánh cho Phạn Phạn giống như cái tên đại thiếu gia họ Tưởng kia, y sẽ mua cho Phạn Phạn một cái xe đạp leo núi, đợi nhóc con lớn hơn nữa, y sẽ mua xe thể thao...!
Cuối tuần đến trường học, thằng béo phát hiện lão đại của cậu ta tự nhiên trở nên hăng hái hơn rất nhiều.

"Anh Lộ, cuối tuần mày làm gì thế?" Tiêm máu gà học tập thành công sao? Sao mà bây giờ thấy xa lạ quá vậy, thằng béo có chút sợ.

Đúng như dự đoán, anh Lộ ngẩng đầu lên từ trong biển tri thức, hung ác nhìn chằm chằm vào cậu ta: "Làm đề vật lý chưa? Nói nhảm nhiều như vậy, làm một tờ đi, đợi tự học buổi tối kết thúc, tao sẽ kiểm tra mày.

Không đạt yêu cầu thì chạy ba vòng."
Thằng béo: "..." Ôm lấy cái thân mập mạp của mình.
Nhanh chóng làm đề thôi, anh Lộ chưa bao giờ nói giỡn cả.
...
"Họ Tề, tên gì thì đẹp nhỉ?"
Gần đây, Tề Trừng rất đau đầu chuyện đặt tên gì cho Nga Tử thì tốt.

Cậu hỏi ông xã xem anh có chọn ra cái nào hay chưa, dù sao cũng đã trăm ngày rồi, kết quả là Bạch Tông Ân có chuẩn bị thật.

Anh lấy một quyển sổ ra, bên trong viết rất nhiều cái tên, Tề Trừng thấy cái nào cũng hay, mà Bạch Tông Ân lại cảm thấy vẫn chưa đủ.

Cũng bởi vì là việc hệ trọng nên chuyện này đã kéo dài tận ba tháng, Phạn Phạn vẫn chưa có được cái tên chính.
"Tề An An? Có chút bình thường."
"A, em nghĩ ra rồi, em là Tề Trừng, cam chính là liễu đinh(*), vậy thì gọi là Tề Đinh Đinh..."
(*liễu đinh: tên khác của quả cam.)
"Bỏ đi, em sợ Phạn Phạn sau này sẽ bị bạn bè cười nhạo mất."
Bạn học của Phạn Phạn còn chưa cười, mà hai người ba quý hóa đã cười trước rồi.

Tề Trừng ha ha cười vui vẻ, song vẫn đau đầu không thôi: "Hay là cứ gọi Phạn Phạn trước đi, đợi bao giờ vào hộ khẩu, khi ấy Phạn Phạn nhất định có tên rồi!"
Nếu thật sự không được nữa thì gọi là Tề Bách Phàm đi, đồng âm vạn tuế!
(*Bách Phàm – phiên âm là [bó] [fán].

Bạch Phạn (cơm trắng) – phiên âm là [bó] [fàn])
Bạch Tông Ân nghe vậy thì thoáng suy nghĩ một chút, gật đầu cảm thấy như vậy cũng được.

Khá là thú vị.
Tề Trừng cười ha ha, thật hay giả vậy, ông xã coi trọng Nga Tử, tự mình suy nghĩ nhiều cái tên hay như thế, ấy mà cậu mới thuận miệng nói nhảm một cái thôi mà anh lại nói được.

...
Thời tiết thoắt cái đã lạnh hơn, bắt đầu bước vào mùa đông.

Ông Lâm vốn dĩ ngày nào cũng đến châm cứu, gần đây thì thay đổi bắt đầu liệu trình trị liệu thứ hai, châm cứu khơi thông kinh mạch, bây giờ chủ yếu là dựa vào Bạch Tông Ân tự mình khôi phục lại, nhưng mà đêm nào trước khi ngủ cũng phải ngâm chân với thuốc Đông y mới được.

Ban đầu Bạch Tông Ân chỉ có thể vịn lấy tay cầm, chân hơi chạm đất được vài phút, nếu như đi thì bắt buộc phải vịn tay, thật sự không thể đi lại nhiều được.

Còn bây giờ hai chân anh đã đứng vững hơn, dù vẫn phải vịn tay nhưng có thể đi lại chậm rãi rồi, hơn nữa thời gian đi cũng được nhiều hơn.

Tết nguyên đán qua đi, cuối tháng Giêng, Ma Đô lại phấp phới những bông tuyết trắng.

Phạn Phạn đã được bốn tháng rồi, có tổng cộng hai cái răng rưỡi, thật sự là rưỡi, Tề Trừng Trừng không vì Nga Tử là nhóc con của mình mà tính làm tròn lên cho nhóc.

Phạn Phạn có một cái răng trên và một cái răng dưới, còn nửa cái kia là ở hàm dưới, bây giờ đã có thể ăn được một số thực phẩm phụ trộn lẫn.

Tề Trừng không có chuyện gì làm là cùng học làm mấy món này với dì Trịnh.
Khi tuyết rơi là vào đầu tháng hai, cuối cùng thì bọn họ cũng về nhà.

Ở nơi này hơn nửa năm, Tề Trừng vẫn có chút không nỡ, nhưng mà cậu vẫn nhớ nhà hơn, nhớ cả cây hòe to bự ở sân sau nữa!
"Anh thấy Trừng Trừng chỉ nhớ cây hòe thôi mới đúng." Bạch Tông Ân nói.
Tề Trừng nằm nhoài trong lồng ngực ông xã, rầm rì không nói lời nào, chơi xấu im lặng.

Bạch Tông Ân ôm người trong ngực, hôn khẽ lên tóc cậu, nói: "Tóc của Trừng Trừng đã đen hết rồi."
"Vâng."
"Em sẽ nhuộm lại." Tề Trừng rất yêu thích cái đầu vàng của mình.

Đây là đặc trưng đó!
Bạch Tông Ân nói được, thiếu niên có thế nào đi nữa anh cũng yêu!
Sắp về nhà, chú Quyền cho Tiểu Trịnh và Tiểu Lý nghỉ ba ngày, mọi người từ khi đến Ma Đô đến nay vẫn luôn bận rộn, cũng không đi ra ngoài thăm thú gì, ông cho hai người đi ra ngoài chơi một chút, xem có muốn mua chút đặc sản mang về cho người nhà hay không.

Dì Trịnh cũng không từ chối, cùng với sư phụ Lý đi ra ngoài dạo phố.
Tề Trừng Trừng thu dọn hành lý của mình, lúc đến chỉ mang theo mỗi một cái vali, bây giờ trở về thì phát hiện đồ đạc nhiều hơn rất nhiều, quá trời quần áo, mà đương nhiên nhiều nhất vẫn là mấy cái váy mặc lúc mang thai.

Cậu nhìn cái nào cũng thấy nó hữu ích cả.
Bạch Tông Ân ôm lấy thiếu niên đang vội vàng xoay quanh vali đựng quần áo.

"Ông xã, anh chờ một chút, em đang bận lắm, lát nữa sẽ chơi với anh, ngoan nha."
Bạch Tông Ân:...
Tức đến bật cười.
Rốt cuộc tối hôm qua ai là người quấn lấy anh nói "em ra sức là được rồi, ông xã ngồi yên đấy", "anh không cần động đâu, em làm được" đây chứ.

Bây giờ lại biến thành "Tề Trừng Trừng đang bận chuyện lớn, ông xã chớ quấy rầy Tề Trừng Trừng".
"Nhà là của chúng ta, trong nhà bên kia đã có rồi thì không cần mang về." Bạch Tông Ân nói.
Tề Trừng chạy trước chạy sau tìm vali: Hả???
Căn nhà này của chúng ta sao?
Hai mắt thiếu niên lập tức sáng lên.
Bạch Tông Ân vẫy tay bảo cậu lại chỗ mình, Tề Trừng Trừng ngóng ngóng đi qua.
"Lát nữa rồi làm tiếp nhé?"
Cái đồ bắt chước Trừng - Bạch Tông Ân dùng giọng điệu của Tề Trừng mà nói.

Tề Trừng nghe vậy thì phồng má, hai mắt trừng ông xã, Bạch Tông Ân lập tức bật cười, tính tình của Trừng Trừng nhà anh bây giờ càng lúc càng lớn rồi, đồ bắt chước Trừng lập tức logout.

"Em còn nhớ văn hóa Tiêm Nhĩ không?"
Tề Trừng gật gật đầu, ấn tượng rất sâu sắc, đó là một công ty văn hóa rất chính nghĩa từng giúp đỡ Tiểu Lộ.

"Lúc anh học đại học, Tiêm Nhĩ vẫn còn là một công ty rất nhỏ, khi đó có ba người khởi nghiệp, công việc chính là phát triển trò chơi nhỏ, em từng chơi qua "Mộng Nữ" rồi đó, đấy chính là trò chơi đầu tiên của Tiêm Nhĩ."
Tề Trừng đỏ bừng mặt, sao ông xã lại biết cậu chơi "Mộng Nữ" vậy chứ.

Đây chính là trò chơi dành cho mấy thiếu nữ, cậu lén lút chơi mấy lần, vô cùng sợ ông xã sẽ chọc ghẹo mình, sợ anh sẽ nói cậu là tiểu công chúa mộng mơ gì gì đó...!thế là cứng ngắc đổi đề tài: "Vậy Tiêm Nhĩ lợi hại ghê, nhưng thế thì liên quan gì đến nhà chúng ta?"
Bạch Tông Ân khẽ cười một tiếng, thiếu niên ra vẻ bình tĩnh với hai bên tai đỏ chót, anh cũng không vạch trần, nói thẳng: "Đó là một trò chơi rất có tiềm năng, thế nên có công ty lớn dựa vào đầu tư mà nhập cổ phần, điều kiện là muốn quyền ra quyết định của Tiêm Nhĩ, ba người kia không bán, thế là công ty lớn nọ sao chép Mộng Nữ, muốn phát hành nó trước tiên."
Tề Trừng trợn to hai mắt, thiếu chút nữa đã văng tục.
Vô sỉ như vậy sao?!
Công ty lớn kia có tài chính hùng hậu, giành điều kiện phát hành quảng bá trước, Mộng Nữ ra sau nên đã bị cho là sao chép, cho dù Tiêm Nhĩ có kiện đối phương sao chép đi nữa thì cũng đã tranh cãi một khoảng thời gian, chờ có được phán quyết thì Mộng Nữ cũng đã hạ nhiệt, Tiêm Nhĩ cũng đã bị kéo xuống.

Cái công ty sao chép kia kiếm lời được rất nhiều, căn bản không chú ý đến quyết định của tòa án.

"Sau đó thì sao?" Tề Trừng sốt ruột thay Tiêm Nhĩ.
Nhưng sau đó cậu lại nghĩ, bây giờ Tiêm Nhĩ lớn như vậy rồi, nhất định là không sao cả.
"Anh đầu tư vào đó, không cần quyền ra quyết định, chỉ cần cổ phần chia hoa hồng." Bạch Tông Ân nói rồi bắt đầu nói vào ý chính: "Sau khi trở thành cổ đông của Tiêm Nhĩ rồi, căn nhà này chính là căn nhà đầu tiên mà anh mua sau khi được chia cổ tức."
Lực chú ý của Tề Trừng đã sớm không còn đặt ở căn nhà này nữa, cậu cảm thán nói: "Bảo sao, sau khi hùng mạnh rồi, hằng năm Tiêm Nhĩ đều tài trợ cho 2D, sáng tạo với văn hóa Hán phục." Cậu nói xong, lại khâm phục ánh mắt của ông xã, thế là tự mình nhảy vào cái hố vừa rồi khiến bản thân đông cứng, vui vẻ rạo rực nói: "Mộng Nữ thú vị lắm luôn, bối cảnh câu chuyện rất hay, lúc trước vì phải theo đuổi ma tôn mà ngày nào em cũng phải điểm danh để chờ rớt bạch đan cả, như vậy thì ma tôn mới có thể vứt bỏ ác theo thiện."
Cái công ty này chính nghĩa giống như ông xã vậy, xuất sắc!
Tiêm Nhĩ đã từng trải qua bóng tối, chìm sâu dưới đáy vực, vào thời khắc tuyệt vọng nhất lại có người vươn tay ra với bọn họ.

Mà bây giờ, cũng chính Tiêm Nhĩ đã duỗi tay giúp đỡ, lôi kéo, che chở vòng văn hóa con ở bên kia.

"Ông xã thật giỏi!" Hai mắt Tề Trừng Trừng tràn đầy sùng bái.
Bạch Tông Ân nhéo má thiếu niên: "Nịnh hót cũng vô dụng, vừa rồi Trừng Trừng bảo mình theo đuổi ai?"
?
!!!!
Chết thật, bại lộ rồi.
Tề Trừng nâng hai má ông xã lên, giống như đang chơi với Phạn Phạn, cậu hôn lên hai má anh, dán nước miếng lên, nịnh nọt: "Theo đuổi ông xã, theo đuổi ông xã mà, ông xã là vĩ đại nhất."
"Không cao thượng như em nghĩ đâu." Bạch Tông Ân tha cho bạn nhỏ nọ một lần này, anh nói tiếp: "Khi đó tài chính của anh có hạn, là lấy nhỏ thắng lớn."
Muốn lật đổ một ngọn núi, thì phải trở thành ngọn núi cao hơn ngọn núi đó.

Trong mắt thiếu niên, anh là một người hoàn mỹ, làm cái gì cũng không xấu.

"Người tốt sẽ được báo đáp tốt mà." Tề Trừng nói.
Bạch Tông Ân nhịn không được mà hôn lên đôi môi đỏ của cậu.
"Trừng Trừng chính là báo đáp tốt của anh."
Khà khà.
Cún con tự hào kiêu ngạo.

jpg.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi