ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



“Đây là số điện thoại di động của anh, đây là số điện thoại cố định của nhà, đây là số văn phòng khu vực quân sự của anh” Chu Hoàng Anh bình tĩnh giới thiệu với cô, như thể đang làm một điều gì đó vô cùng quan trọng.

Lâm Ngọc Linh nghiêm túc xem xét, một loạt dãy số mới được anh thêm vào đều có chữ A ở phía trước, mục đích là để cô vừa mở danh bạ ra là có thể nhìn thấy chúng luôn.

“Anh không muốn điện thoại di động của em im lìm cả ngày, nên có việc gì cần làm anh sẽ gọi trực tiếp để nói chuyện với em nhé”
Chu Hoàng Anh nhìn chăm chăm vào mắt cô và nói Lâm Ngọc Linh cảm thấy có chút ngạc nhiên, mặc dù luôn được anh đổi xử vô cùng chu đáo nhưng cô không ngờ Chu Hoàng Anh lại làm điều này cho mình.

Những con số khác chẳng là gì, nhưng những con số riêng cho các nhiệm vụ thì chỉ những đồng đội quan trọng mới có thể biết được, vậy mà anh lại sẵn sàng cho cô.


“Cảm ơn, em sẽ ghi nhớ” Lâm Ngọc Linh cất điện thoại vào trong túi rồi cười nói.

“À! Chu Hoàng Anh nhíu mày suy tư rồi chợt nhớ tới điều gì đó, anh lấy ra một chùm chìa khóa trong túi và đưa cho Lâm Ngọc Linh: “Anh rất ít khi ở nhà, đây là chìa khóa phòng nghỉ của quân khu, nếu muốn em có thể tới tìm anh”
“Phòng nghỉ? Đây không phải là nơi riêng tư của anh sao? Em giữ nó sẽ không có vấn đề gì chứ?” Lâm Ngọc Linh ngập ngừng.

Ngay khi cánh tay của cô vừa giơ lên, còn chưa kịp đẩy chìa qua thì một giọng nói nghiêm nghị đã rơi xuống: “Em cứ cầm đi, anh không thích bị từ chối.

Dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, em cầm cũng không có vấn đề gì Hành động giơ chìa ra của Lâm Ngọc Linh đột ngột ở giữa không trung.

Trong vài giây cô lặng lẽ thu tay về rồi nhỏ giọng hỏi: “Có thật là em giữ sẽ không có vấn đề gì chứ?”
“Ừ, em giữ đi.

Anh có chìa dự phòng mà.

Yên tâm” Chu Hoàng Anh cười nhẹ rồi thoải mái nói.

“Được rồi, vậy em sẽ giữ nó vậ Ngọc Linh hứa trong lòng rằng cô sẽ không làm phiên Chu Hoàng Anh thường xuyên.

“Nhớ đừng đến muộn quá nhé.



Ngay khi Lâm Ngọc Linh cất chìa khóa vào túi, Chu Hoàng Anh đột nhiên nhắc nhở cô.

Lâm Ngọc Linh bối rối ngẩng đầu lên, khó hiểu hỏi lại: “Tại sao?”
Ánh mắt Chu Hoàng Anh lóe lên vài phần kỳ quái, anh đột nhiên tiến đến gần cô, hơi thở ấm áp phun lên má cô, thì thào nói: “Bà Chu, em đánh giá quá cao khả năng tự chủ của anh rồi”
Anh không bao dung như vậy.

Anh không chắc mình sẽ không ăn thịt con thỏ trắng nhỏ trước mặt.

Lâm Ngọc Linh hít thở một cách khó khăn, thực ra cô và anh đã là vợ chồng hợp pháp.

Chuyện đó sớm muộn gì cũng phải xảy ra, nhưng hiện tại mọi thứ tiến triển nhanh quá, bản thân cô vẫn chưa sẵn sàng để đón nhận.

Nhưng điều đáng mừng là Chu Hoàng Anh rất tôn trọng cô ấy.

Chu Hoàng Anh ngồi với cô được một lát thì nhận cuộc gọi yêu cầu anh trở lại khu vực quân sự ngay lập tức.

Anh đề nghị sẽ đưa cô về nhà trước rồi mới quay lại đó nhưng Lâm Ngọc Linh không đồng ý, đường đi lại cũng không dễ dàng gì, cô không muốn làm trì hoãn công việc của anh nên chỉ cười nhẹ rồi nói cô sẽ tự về nhà.


Sau khi để Chu Hoàng Anh quay lại đơn vị, tâm trạng của Lâm Ngọc Linh đã trở nên tốt hơn rất nhiều.

Cô thoải mái duỗi eo, đang định đi xem tình hình phía Lâm Ngọc Huy thì đột nhiên nhận được một cuộc gọi lạ.

Lâm Ngọc Linh bấm nút trả lời, cô đơn giản nghĩ đó là chiêu trò quảng cáo bán hàng nên trước khi đối phương lên tiếng, cô đã chủ động nói: “Xin lỗi, tôi không cần gì cả, sau này đừng dùng cách này môi giới sản phẩm cho tôi nữa.

Lâm Ngọc Linh nói xong vừa định cúp máy thì đột nhiên có tiếng cười trào phúng của một người phụ nữ từ đầu dây bên kia.

Tại sao giọng nói này lại quen thuộc đến vậy?
Trái tim Lâm Ngọc Linh vô thức thắt lại, cô nghiêm túc hỏi: ” Ai vậy?”
“Sao cô lại có thể quên tôi nhanh như vậy?
Cô dụ dỗ con trai tôi đến nỗi giờ nó còn không thèm nghe lời mẹ nó cơ mà” Lời nói của người phụ nữ đầy ma mai và chế giễu.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi