Đại Thành cũng xen vào: “Chung Thành, anh thấy em căng thẳng quá rồi đấy, ý kiến của Tiểu Mai cũng không tồi”
Mỗi người một câu đã khiến Chung Thành.
khó mà không bị đả động: “Thôi được, vậy tớ sẽ tôn trọng ý kiến của mọi người.
Ngày mai, khoảng 9 giờ chúng ta tập trung ở đây rồi xuất phát”
Tiểu Mai phấn khích nhảy lên bàn hoan hô: “Yess! Tuyệt vời ông mặt trời, cuối cùng ta cũng tự do rồi!”
Sự ồn ào của cậu đã khiến bầu không khí căng thẳng ban này trở nên thoải mái hơn nhiều.
Lúc này trong lòng Lâm Ngọc Linh cũng háo hức không kém, tựa như một giáo viên tiểu học đang tổ chức một buổi du xuân cho học sinh vậy.
“Cái thắng này!” Chung Thành bất lực lắc đầu.
Anh nhìn về phía Lâm Ngọc Linh, ánh mắt vô cùng ấm áp.
“Hôm nay chúng ta dừng lại đây, em về nhà nghỉ ngơi trước đi, buổi tối đừng quên luyện tập nhé.”
“Tuân lệnh.” Lâm Ngọc Linh cười nhẹ, tay giơ lên chào giống như quân đội.
Vì đã giao hẹn hôm nay sẽ đi dã ngoại nên từ sáng sớm Lâm Ngọc Linh đã sắp xếp hành lý xong xuôi.
Thời gian cũng không còn sớm nữa, cô liền mang hành lý ra khỏi nhà.
Vì ở trên núi cao sẽ rất khó gọi xe taxi nên cô lấy điện thoại ra, lên mạng đặt trước xe thì bỗng nhiên một chiếc Maybach dừng lại trước mặt cô.
Kính ô tô từ từ hạ xuống, một gương mặt vừa anh tuấn, vừa trầm mặc hiện ra.
“Hoàng…Hoàng Anh?” Sau khi thấy rõ người ngồi bên trong xe, Lâm Ngọc Linh bất ngờ kêu lên.
Sắc mặt Chu Hoàng Anh không chút thay đổi, nhẹ nhàng nói với cô: “Hôm nay khá tắc đường, may là vẫn kịp đến gặp em”
Lâm Ngọc Linh bịt miệng, rầu rĩ nhắc nhở: “Anh điên rồi à, ban ngày ban mặt, giữa phố xá đông đúc anh lại đến tìm em.
Lỡ như bị chụp ảnh lại thì biết làm sao?”
Chu Hoàng Anh gõ nhẹ lên vô-lăng nói: “Vậy mang chứng nhận kết hôn của chúng ta cho bọn họ xem, anh đường đường đường chính chính đến tìm vợ anh thì có gì sai chứ?”
Lâm Ngọc Linh bất lực đỡ đầu, liệu có phải anh ấy bị bệnh rồi không?
Chu Hoàng Anh nhìn thấy vali bên cạnh cô, nhíu mày hỏi: “Em định đi đâu à?”
Lâm Ngọc Linh vội vàng giải thích: ” Anh có nhớ là em có nhờ mấy anh chị giúp em luyện tập cho cuộc thi không? Hôm nay bọn em hẹn nhau đi dã ngoại ở núi Nữ Oa đó.”
“Chung Thành có đi cùng không?”
“Có ạ” Lâm Ngọc Linh gật đầu.
Nháy mắt sắc mặt của Chu Hoàng Anh trầm xuống.
Phát hiện có điều khác thường, cô cẩn thận dò hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
“Không có gì” Anh thu lại biểu cảm, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy, hỏi ngược lại cô: “Đồ đạc đi dã ngoại đã chuẩn bị đủ cả chưa?”
Lâm Ngọc Linh lắc đầu, chỉ vào vali: “Vali hơi nặng một chút nên em không mang được nhiều đồ, định khi nào đến núi Nữ Oa thì đi mua thêm”
Cô vừa dứt lời, ô tô phát ra một tiếng “cạch”, Chu Hoàng Anh từ xe bước xuống.
Anh không nói lời nào liền đem vali của cô đặt vào trong cốp rồi nói với cô: “Anh định đến đón em đi ăn sáng nhưng thấy em như vậy nên thôi.
Để anh đưa em đến siêu thị sắm ít đồ rồi đưa em đến đó luôn”
Lâm Ngọc Linh được yêu chiều mà lo sợ, xoa xoa tay: “Không… không cần phiền phức thế đâu.”
Chu Hoàng Anh bá đạo vươn tay, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, gương mặt hai người kề sát nhau, dường như có thể cảm nhận rõ nhịp đập trái tim của người kia.
Anh mị hoặc nói: “Nếu em còn từ chối nữa thì nhất định sẽ bị trễ, ngoài ra, anh cũng không dám cam đoan rằng chúng ta có bị chụp ảnh hay không?”
Đây đúng là muốn thách thức cô mà.
Bất lực, cô chỉ đành cắn môi: “Được thôi”
Chu Hoàng Anh không kiêm chế được nữa, cúi đầu hôn lên đôi môi cô, khen ngợi: “Ngoan quá”
Sao cô lại có giác đang bị anh nuôi dưỡng thành thú cưng vậy nhỉ?