Thật kỳ lạ, cô luôn cảm thấy như thể cô đã nhìn thấy họ ở đâu đó.
Không tìm hiểu cho rõ thì Lâm Ngọc Linh lại không cam tâm.
Cô kiểng chân cao lên, muốn xem xét kỹ hơn, nhưng ai có thể ngờ răng hòn đá dưới chân cô ấy lại trượt lăn đi Đôi mắt cô mở to vì kinh hãi, cô đã sắp sửa rơi xuống con suối thì đột nhiên cảm thấy có ai đó kéo mạnh tay mình, sau đó cô ngã vào một vòng tay rắn chắc.
Một giọng nói dịu dàng đầy lo lắng vang lên bên tai cô: “Em thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?”
“Em không sao…không sao” Cô nhẹ nhàng đáp lời, nhưng lồng ngực vẫn còn phập phồng lên xuống, cô vẫn chưa thoát khỏi sự kinh ngạc sợ hãi vừa rồi.
Nhưng vào lúc này, không hiểu sao cô lại cảm thấy một ánh nhìn ớn lạnh từ cách đó không xa, cánh tay cô cứ thế sởn gai óc vào một ngày nắng nóng thế này!
Ngọc Linh ngước mắt lên, nhưng không phát hiện ra xung quanh có gì bất thường, người đàn ông dẫn đầu và nhóm người kia đã biến mất.
“Vừa rồi sao em lại bất cẩn như vậy? Chỗ này trơn lắm” Chung Thành nhẹ giọng trách cứ, “Xin lỗi, đã làm anh lo lắng rồi đàn anh”
Cô nói lời xin lỗi.
“Muộn rồi, chúng ta cũng nên về đi”
Chung Thành chủ động đề nghị, anh nắm chặt lấy tay Ngọc Linh vì sợ cô lại ngã.
“Được rồi” Lâm Ngọc Linh cũng không còn hứng thú tiếp tục đi dạo, liền đi theo anh rời đi.
Lúc này đã chập choạng tối Họ lại bận rộn với việc làm đồ ăn, lần đầu tiên đặt bếp nướng, Ngọc Linh chịu trách nhiệm xiên đồ ăn, còn Chung Thành và Đại Thành chịu trách nhiệm nướng thịt.
Chung Thành mồ hôi nhễ nhại dưới sức nóng như thiêu như đốt của lửa than: “Tiểu Mai đâu? Tại sao nó lại không đây giúp?”
“Anh còn nhắc đến thằng nhóc đó sao?
Nó từ lâu đã ở cùng nhóc Tiểu Nguyệt bên cạnh Annie, bây giờ còn không biết đi đánh dã chiến ở đâu rồi!” Đại Thành lau mồ hôi, hận rèn sắt không thành thép nói.
Bọn họ đều biết tính tình Tiểu Mai nghịch ngợm, nếu thật sự muốn trốn tránh ai thì nhất định không thể tìm ra.
Chung Thành liếc nhìn lại khuôn mặt mệt mỏi của Lâm Ngọc Linh, ánh mắt lóe lên vẻ đau lòng, anh khẽ thở dài: “Nhưng buổi trưa sẽ bận rộn lắm.
Còn phải nướng nhiều thứ như vậy, chúng ta thì không sao nhưng không thể để một cô gái như Ngọc Linh chịu khổ cùng chúng ta?”
Nghe Chung Thành nói, Đại Thành kéo tạp đề lau tay, sau đó anh hít một hơi thật sâu như thể đó là hơi thở cuối cùng rồi đi về phía căn lều đối diện họ.
Ba phút sau.
Anh bước ra khỏi đó một cách rất hùng dũng, tay vẫn năm lấy cánh tay của Annie.
Annie bị anh kéo suýt nữa ngã xuống mấy lần: “Tên ngốc Đại Thành này, anh có biết mình đang làm gì không, mau thả tôi ra, bộ móng tay tôi vừa sơn sắp bị anh làm cho hư mất rồi!”
Đại Thành đẩy cô đến trước mặt Lâm Ngọc Linh, tức giận nhắc nhở: “Làm ơn đi chị hai, chúng ta cùng nhau làm việc để có đồ ăn ngon và ngắm cảnh đẹp, không phải đến để hầu hạ cô?”
“Tại sao anh lại nói chuyện hung dữ như vậy!” Lông mày Annie cũng hãn lên vẻ bất mãn.
“Tôi đã đủ lịch sự với cô rồi đấy!” Đại Thành tăng âm lượng lên đe dọa, từng chữ đều mang âm điệu cảnh cáo: “Lát nữa muốn ăn cơm với bọn tôi thì bây giờ đến giúp Ngọc Linh làm việc ngay lập lức!”
Nghe đến tên của mình, bàn tay đang làm việc của Ngọc Linh ngừng lại một chút, sắc mặt không chút thay đổi nhìn Annie Annie lạnh lùng liếc nhìn Lâm Ngọc Linh, khinh thường cười nói: “Tôi mới không muốn giúp một kẻ ngu ngốc!”
Nếu mà Ngọc Linh nhịn nữa thì Annie sẽ được voi mà đòi Hai Bà Trưng mất, cô ấy đứng lên lạnh lùng nói: “Annie, cậu thật là buồn cười.
Phần lớn nguyên liệu ở đây đều do tới mua.
Cậu nói không muốn ở lại với đồ ngốc, tại sao lại muốn ăn đồ ăn đồ ngốc mua?”