ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Ban đầu cô muốn tìm cho Trần Thiên Vũ mấy nhân viên có trình độ chuyên môn đến giúp đỡ anh ta, nhưng tính tình của anh ta rất ăn đều bị anh ta dọa cổ quái, toàn bộ người cho chạy mất dép, cuối cùng chỉ còn lại mình anh ta ở Studio chăm chú viết lách Trợ lý vẫn luôn phụ trách mỗi ngày mang gà đến cho Trần Thiên Vũ rốt cục cũng không trụ nổi đến ngày thứ ba, cảm thấy bản thân sắp bị điên mất, anh chạy đi tìm Tạ Miên khóc.

nói, “Bà chủ, tôi không chịu nổi nữa, cái người tên Trần Thiên Vũ rất khó phục vụ, ngày đầu tiên đem Studio bố trí thành công viên trò chơi, ngày hôm qua biến thành phong cách rừng rậm, hôm nay biến thành nhà ma, mới vừa rồi thôi chút nữa là tôi đã bị dọa chết!”
Tạ Miên có chút đau đầu, đối với tính tình kỳ quái của Trần Thiên Vũ cô cũng không thể làm gì, cau chặt lông mày: “Cậu là đàn ông còn sợ ma?”
“Tôi vốn không sợ, nhưng mà những gì anh ta làm ra rất dọa người”.


Trợ lý tựa hồ như đang nghĩ tới hoàn cảnh vừa rồi, mặt lộ ra vẻ sợ hãi: “Hơn nữa Trần Thiên Vũ thật sự thật rất kỳ quái, mỗi ngày đều sẽ mang một cái mặt nạ, bất cứ ai cũng không biết bộ dạng của anh †a thế nào!”
“Bà chủ, cô tìm được anh ta ở đâu v: Tinh thần của anh ta không có vấn đề gì đấy chứ?” Trợ lý hoài nghỉ hỏi thăm “Đừng có nói linh tinh!” Sắc mặt Tạ Miên tái nhợt quát lớn: “Chuyện của tôi còn chưa tới phiên cậu xen vào, làm tốt công việc của cậu là được rồi!
Trợ lý bất đắc dĩ nhún vai: “Bà chủ, tôi có thể xin đổi người khác mang gà tới cho anh ta không…! Tôi mà cứ bị anh ta hù như vậy, chắc tôi điên quá!”
Nghe trợ lý nói vậy, Tạ Miên trở nên im lặng.

Hiện tại yêu cầu cô đổi người? Những người mà cô có thể sử dụng chỉ cần nghe tới làm trợ lý cho Trần Thiên Vũ thì một ai có lá gan nhận.

Chuyện tới nước này cũng chỉ có thể dựa vào chính cô.

Tạ Miên nhìn cửa phòng làm việc đóng chặt của Trần Thiên Vũ, đứng dậy hướng về phía bên kia đi tới.

Cô gõ vài cái lên cửa, không ai đáp lại, Tạ Miên liền tự mình đẩy cửa đi vào.


Một cơn gió lạnh thổi qua quần áo của cô, khí lạnh làm Tạ Miên rùng mình một cái.

Cô ngước mắt đánh giá phòng làm việc, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch Trong phòng không có chút ánh mặt trời nào, những bức rèm màu đen ngăn cách toàn bộ ánh mặt trời ở bên ngoài, chỉ để lại một cái đèn bàn chiếu sáng trên bàn sách.

Trân Thiên Vũ mặc quần áo màu trắng ngồi ở chỗ kia, những vách tường chung quanh anh ta treo những đầu người sinh động như thật, còn đặt một ít đồ chơi búp bê.

Những vật này cũng không có đáng sợ lắm, chủ yếu là do âm nhạc khiến người ta sợ hãi.

Nếu như Tạ Miên không có nghe sai thì đây là bài “Ngày chủ nhật màu đen”, nghe nói nghe qua bản gốc bài hát này không người nào không…tự sát, Trần Thiên Vũ đã sửa đổi một vài phần, nhưng như vậy cũng đủ hù dọa Tạ Miên.

Cô hơi rùng mình một cái, ó chút không chịu nổi, cô vừa mới chuẩn bị chạy ra thì Trần Thiên Vũ ở sau lưng đột nhiên mở miệng: “Phiền cô giúp tôi đóng cửa”
Nghe anh ta nói, bàn tay đang đặt ở tay cầm cánh cửa đang muốn mở ra lại đẩy trở về, cửa liền bị đóng lại.


Cô kiên trì quay đầu lại đối mặt với anh ta: “Anh Thiên Vũ, anh xem anh đã làm việc ở đây ba ngày, tôi cũng chưa tới đây gặp anh, cho nên lần này tôi tới là muốn thăm hỏi anh, anh khỏe không?”
Thân hình cao lớn Trần Thiên Vũ nhàn nhã dựa vào ghế, từ tính tiếng nói lộ ra một vòng vui sướng: “Cô cũng thấy đấy, tôi rất tốt, cô cho tôi làm việc ở đây tôi rất hài lòng”
Tạ Miên cũng không nói được gì, âm nhạc chết chóc bên tai đang đến đoạn cao trào, trong lòng Tạ Miên cảm thấy khó chịu Trân Thiên Vũ giống như là nghe xong một bản nhạc tuyệt vời, sắc mặt lộ ra vẻ hưởng thụ.

Ngay khi Tạ Miên cảm thấy không thể chịu nổi nữa thì nghe thấy một tiếng xoạch, khi bản nhạc đến đoạn kinh khủng nhất thì Trần Thiên Vũ đã tắt đi.

Thanh âm của anh ta không còn có ý trêu chọc nữa, mà chuyển dần thành âm u.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi