ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Học sinh nghe thấy việc sẽ bị ngồi trong tù thì ai nấy đều sợ hãi.

Bọn họ bình thường liều lĩnh một chút cũng không sao, nhưng ở trước mặt các giáo viên cáo già này sự kiêu ngạo của bọn họ đều giảm thẳng xuống, người nào người nấy đều kính sợ.

“Chuyện này không liên quan gì đến bọn em, đều là chủ ý của Mã Tô!”
Một học sinh trong đó yếu ớt nói ra.


“Cậu đừng tùy tiện vu cáo tôi!” Mã Tô thấy mình đã không còn tự tin chống đỡ, lập tức hoảng loạn phủ nhận.

“Tôi không phủ nhận, chính là cậu đe dọa chúng tôi!”
Nghe vậy, trong mắt chủ nhiệm lóe lên ánh sáng, ông ấy trầm giọng nói: “Rất tốt, các em còn muốn chủ động tố giác hành vi của Mã Tô không? Biết sai mà sửa thì có thể được miễn một số trừng phạt, nếu không tự mình thầy sẽ đi điều trai”
Nghe vậy, không ai giúp che giấu nữa, từng người đứng ra chủ động báo cáo: “Em nói trước, em là bạn học của Lâm Ngọc Anh, cũng bị cô ta hù dọa.

Nếu không giúp cô ta quay video, cô ta sẽ không đế chúng em được sống khoảng thời gian học sinh yên ổn!”
“Còn có em, thật ra những chuyện trong video đó Lâm Ngọc Anh căn bản chưa từng làm, đều là lời thoại mà Mã Tô biên ra bảo chúng em đọc thuộc lòng!”
“Còn có Trần Ái Như! Cô ta là tòng phạm lớn nhất, tuyệt đối đừng quên cô ta!”
Trân Ái Như đang chuẩn bị lén lút bỏ chạy bị vạch mặt.

Tâm mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên người cô ta, không còn đường nào có thể đi.

“Không phải em! Chủ nhiệm, oan uổng quá, em cũng là bị Mã Tô mua chuộc!”
Dưới sự bất lực, Trần Ái Như vô đạo đức đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu Mã Tô.


Mã Tô nhất thời không kiềm chế được sự tức giận, người khác nói cô ta, vì là sự thật cô ta không thể phản bác được, nhưng Trần Ái Như vẫn luôn là chân chó dán _ bên người cô ta Quả thật là bị bạn bè tốt nhất phản bội, Mã Tô đi về phía cô ta, tức giận kéo rách mái tóc cô ta: “Đồ khốn, cô có tư cách gì nói lời này, tối đối với cô không tốt sao hả!”
“Mã Tô, dừng tay cho tôi! Chuyện sai bản thân mình làm ra còn chưa đủ nhiều phải không!”
Chủ nhiệm tiến lên chặn eo cô ta lại, kéo cô ta ra.

Chân tướng của sự việc cuối cùng cũng được hé lộ, những lời bàn tán ban đầu không tốt về Lâm Ngọc Linh dần đần chuyển sang tán thưởng, bởi vì tình huống của Mã Tô khá nghiêm trọng, cho nên chủ nhiệm trực tiếp mời cảnh sát đến xử lý.

Mã Tô bị dọa sợ muốn chết, cô ta không ngờ rãng hành vi bốc đồng nhất thời của bản thân sẽ tạo ra tình hình tồi tệ như vậy, trong miệng chỉ không ngừng lẩm bẩm: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi.

.


Cuối cùng bị đưa thẳng lên xe cảnh sát, cùng với Trần Ái Như.

Lâm Ngọc Linh cuối cùng chứng minh được cho bản thân, hơi thở của cô cũng cảm thấy dễ chịu hơn.


Nhưng trên thực tế, cô đã sớm dự đoán trước được kết cục này rồi.

Ông trời sẽ không bao giờ đối xử tệ với bất kỳ người tốt nào, cũng sẽ không bỏ qua cho bất kỳ một người xấu nào.

“Lâm Ngọc Linh, thật sự rất xin em, tôi hoàn toàn không nghĩ đến một học sinh lại có thể xấu xa đến mức đó, suýt chút nữa vì chuyện cô ta làm ra làm tổn thất một học sinh phẩm hạnh học tốt như em” Chủ nhiệm vô cùng chân thành xin lỗi cô, Lâm Ngọc Linh được yêu thương mà vừa mừng vừa sợ: “Chủ nhiệm, thầy đừng nói như vậy, đây là ân oán của em và Mã Tô, không liên quan gì đến thầy”
“Nói tóm lại Lâm Ngọc Linh, em đừng vì chuyện này mà có bất kỳ ảnh hưởng gì, sau này trường học sẽ bảo đảm cho em, chỉ cần em tiếp tục cố gảng, trường học sẽ không bạc đãi em” Chủ nhiệm rất xem trọng nói “Em nhất định sẽ” Lâm Ngọc Linh trả lời một cách kiên định, trong lòng cô tràn đầy niềm vui.

Tiên chủ nhiệm và các giáo viên đi, Lâm Nhược Linh nghĩ đến TTA trước đó có gửi một tin nhắn ngắn hỏi thăm mình, nhắc đến Chu Hoàng Anh cũng đã biết được chuyện video gian lận mình bị vu cáo.

Nghĩ đến, Lâm Ngọc Linh rút điện thoại từ trong túi ra, chụp một bức ảnh cô đứng thứ nhất trong bảng xếp hạng, sau đó gửi cho Chu Hoàng Anh.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi