ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Trong sảnh lớn.
Ngay khi Lâm Ngọc Linh bước vào, một mùi hương nồng đậm đã xộc vào mặt cô.

Mùi hương này không mấy dễ chịu, mang đậm vẻ trang nghiêm, khiến con người ưa tự do như cô không kìm được mà nhíu chặt đôi mày.
“Ông”
Đột nhiên Chu Hoàng Anh đang đứng cạnh cô xoay người về phía bên trái, cung kính nói.
Lâm Ngọc Linh vội vàng nhìn qua thì thấy trên sofa gần đó có một người mặc cảnh phục đang ngồi, tóc người đó đã điểm bạc.


Tuy cô không thấy rõ mặt, nhưng từ dáng điệu thẳng †äp kia cũng đủ để biết người này uy nghiêm ra sao.
Đây là ông cụ Thanh!
Nhìn ông ấy có vẻ còn khó đối phó hơn so với trong tưởng tượng của cô.
Nghe thấy tiếng Chu Hoàng Anh, ông cụ tức giận hừ một cái: “Tên nhóc thối, còn biết đường về đây cơ đấy”
Chu Hoàng Anh bình đạm đáp lời: “Mệnh lệnh của ông, không thể không tuân theo”
Lâm Ngọc Linh đứng bên cạnh mà chân tay luống cuống, cô cũng gọi theo Chu Hoàng Anh: “Ông, ông… Cháu chào ông… Đây là lần đầu cháu được gặp mặt ông, mong là sau này sẽ được ông chiếu cố nhiều hơn”
Sau khi cô nói câu ấy, bầu không khí như ngưng tụ lại, còn Chu Hoàng Anh thì nhìn cô với ánh mắt quái dị.
Lâm Ngọc Linh đỏ hết cả mặt, cô cúi đầu xuống.

Càng nghĩ cô càng thấy cái lời chào hồi nãy cực kỳ gượng gạo, giờ cô chỉ mong có cái lỗ nào đấy để chui xuống.
Không ngờ rằng, sau khi ông cụ Thanh nghe được giọng cô thì bóng lưng vẫn luôn quay về phía họ đã xoay lại, một đôi mắt sắc bén như chim ưng lạnh lùng quét tới chỗ cô.
Nhịp thở của Lâm Ngọc Linh ngừng lại.
Nếu nói Chu Hoàng Anh trông đã đáng sợ lắm rồi thì ông cụ nhìn càng đáng sợ hơn, đáng sợ đến mức có lẽ chẳng ai có đủ can đảm để nhìn.
Hơn nữa, Lâm Ngọc Linh cảm giác được rất rõ ý thù địch của ông cụ với cô.
Cô như đang ngồi trên lưng cọp vậy, không biết phải làm sao mới leo xuống được.
Ông cụ Thanh chỉ vừa liếc mắt đã nhận ra cô, ông ấy cười lạnh: “Chu Hoàng Anh, cậu không hổ là cháu trai của tôi.


Lá gan của cậu cũng lớn thật, cậu dám đem loại phụ nữ thế này về nhà ư?”
“Vợ có xấu thì cũng phải đưa về gặp bố mẹ chồng” Chu Hoàng Anh bình tĩnh đáp lời ông cụ Vợ xấu?
Ông cụ Thanh càng tỏ vẻ khinh thường hơn: “Chưa gì đã có danh phận rồi nhỉ, trước khi gọi bậy thì cậu cũng phải nhìn kĩ xem người ta có xứng để được gọi như thế không”
Tuy ông đang trả lời Chu Hoàng Anh, nhưng rõ ràng từng câu từng chữ của ông đều đang nhằm tới Lâm Ngọc Linh.
Lâm Ngọc Linh nắm chặt tay, trong lòng cô dâng lên nỗi tủi hờn.
Trận chiến còn chưa bắt đầu mà thế trận của cô đã tan rã rồi.
Ngay lúc đó, bả vai cô được siết chặt.

Chu Hoàng Anh ôm lấy cô, thấp giọng an ủi: “Mới có thế mà cô đã sợ rồi ư? Lá gan hồi nấy đâu mất rồi?”
Ngay lúc cô thấy cả việc thở cũng trở nên khó khăn, giọng nói của Chu Hoàng Anh thế mà lại khiến cô an tâm hơn nhiều.
Ý chí chiến đấu trong lòng Lâm Ngọc Linh đã dâng lên ít nhiều, cô chỉ vào lồng ngực mình, nghiêm túc nói: “Nó ở ngay đây”
Đôi lông mày kiếm của Chu Hoàng Anh nhướng lên đầy ngả ngớn: “Ồ? Vậy thì chứng minh cho tôi xem năng lực của cô ra sao đi”
Lâm Ngọc Linh không đáp lời, nhưng hai †ay cô nắm lại rất chặt.
Cô đang tự cổ vũ cho mình ở trong lòng.
Dưới tình thế nước sôi lửa bỏng thế này, cô càng không thể bại trận được.


Cô không thể để ông cụ Thanh và Chu Hoàng Anh khinh thường mình được.
Nhìn hai người ngang nhiên thân mật trước mặt mình, ông cụ Thanh càng tức giận đến không nói nên lời.
“Rầm!” Một âm thanh lớn vang lên, là tiếng ông cụ cầm ấm trà lên nện mạnh xuống bàn.
“Chu Hoàng Anh, trong mắt cậu còn có người ông này không? Mau cút lại đây cho tôi!”
Chu Hoàng Anh lạnh nhạt gật đầu, anh đưa Lâm Ngọc Linh bước qua chỗ ông.

Trong suốt cả đoạn đường này, anh không hề buông tay cô Sau khi đã đến trước mặt ông, Chu Hoàng Anh mới mở miệng: “Ông nội, ông gọi cháu..”
“Câm miệng!” Ông cụ Thanh giận dữ quát lớn, trợn trừng mắt với anh: “Từ giờ cậu nghe cho rõ lời tôi nói, chưa có sự cho phép của tôi thì không được phép chen ngang.

Nếu không, tôi sẽ ném người phụ nữ này cho sói ăn.

Tôi nói được thì làm được.”
Câu uy hiếp của ông cụ khiến cả người Lâm Ngọc Linh run bần bật.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi