ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Bên tai anh vẫn còn văng vẳng những gì TTA nói với anh lúc nãy.

Ngay sau đó, không đợi lâu Chu Hoàng Anh lại cúi đầu xuống hôn lên môi Lâm Ngọc Linh một lần nữa, lần này còn dữ dội hơn lần trước, anh dường như muốn cắn môi cô tan tành rồi nuốt xuống.

Trái tim Lâm Ngọc Linh run mạnh lên.

Ngoài sức tưởng tượng của cô, Chu Hoàng Anh ghen đáng sợ hơn những gì cô nghĩ rất nhiều.


Anh đã hoàn toàn mất đi lý trí, cho dù là cô có lòng muốn giải thích, anh cũng căn bản không cho cô cơ hội này.

Không thể đẩy ra được, lòng ngực Lâm Ngọc Linh bốc hỏa, cô mở răng cắn mạnh đầu lưỡi của Chu Hoàng Anh.

“A.

Chu Hoàng Anh đau đớn hít một hơi.

Không còn cách nào khác cuối cùng cánh tay anh cũng buông lỏng và rời khỏi môi của Lâm Ngọc Linh.

Anh nhìn Lâm Ngọc Linh bằng đôi mắt nguy hiểm tựa như dòng nước xoáy sâu không lường trước được, ngón tay anh đang lau đi vết máu bị cô cắn ở lưỡi: “Xem ra mấy ngày nay anh đã làm cho lá gan của em lớn hơn nhiều rồi, em có biết nếu cản anh hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào không?”
“Còn không phải là do anh quá nuông chiều à!”
Những lời của Lâm Ngọc Linh dường như là buột miệng nói ra.

Nghe vậy, Chu Hoàng Anh nhất thời không còn nóng nảy, anh bất đắc dĩ cong môi.

Đúng vậy, chính là do anh làm hư vợ mình, tự làm tự chịu, còn có biện pháp nào sửa chữa không?
Thấy anh đã bình tĩnh lại, Lâm Ngọc Linh lấy hết can đảm giải thích: “Chu Hoàng Anh, em hy vọng anh có thể nghe em giải thích, thực ra những gì TTA nói cũng chưa đầy đủ, em thực sự bị người khác tỏ tình, đối phương là một đàn anh của em, anh ta cũng che dấu tình cảm đến ngay cả em cũng không thể phát hiện, em thực sự rất ngạc nhiên, nhưng em cũng đã nói rõ ràng, em đối với anh ta căn căn bản không có chút gì gọi là tình yêu!”

Nghe được câu nói cuối cùng của cô, Chu Hoàng Anh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, vẻ mặt có chút vui mừng.

Lâm Ngọc Linh nhìn thấy vậy vừa cảm thấy không biết phải làm sao vừa cảm thấy vui vẻ một chút, cô nghĩ Chu Hoàng Anh là kiểu người kiêu ngạo như quý tộc, nhưng trước mặt cô anh càng ngày càng giống một đứa trẻ.

Nhất là khi anh ghen tuông.

Lâm Ngọc Linh ôm má anh, từng chữ một nghiêm túc nói: “Chu Hoàng Anh, em thừa nhận rằng trước đây em không hiểu rõ trái tim mình muốn gì, nhưng bây giờ em muốn nói rằng, em yêu anh, rất yêu anh”
Bị nói trúng tim đen, Chu Hoàng Anh cuối cùng cũng bật cười thành tiếng, anh yêu thương nhéo nhéo mũi của Lâm Ngọc Linh: “Sao anh lại lấy một cô gái ngốc như em vậy chứ?”
Lâm Ngọc Linh nhảy dựng lên, treo mình trên người Chu Hoàng Anh: “Không còn cách nào khác, em đã xác định là anh rồi anh đừng hồng rút lui”
Chu Hoàng Anh vỗ nhẹ vào mông cô, đau lòng giải thích: “Anh xin lỗi, lúc nãy anh hôn em có mạnh quá không, còn đau không?”
‘Đau.

.

” Lâm Ngọc Linh than thở một cách đáng thương: “Em cần một cái ôm rồi hôn nhẹ mới có thể khỏi được”
Hiếm khi thấy được dáng vẻ đáng yêu của cô, Chu Hoàng Anh dịu dàng ngay lập tức.

Anh vừa hôn đôi môi đang mân mê của Lâm Ngọc Linh, trong đôi mắt anh chỉ có thể nhìn thấy được mỗi một mình cô.


Thời gian trôi qua rất nhanh, cũng đã đến cuối kỳ Trường tổ chức cuộc thi quân sự cho khoa tin tức.

Trong thời gian đó, ngoại trừ việc rèn luyện thân thể như bình thường, còn có phát sóng trực tiếp việc luyện tập mô phỏng, xem như đây là một khóa học thực tế quan trọng, vả lại toàn bộ cách thức đều khép kín.

Khi nhận được tin này, tâm trí Lâm Ngọc Linh trở nên nặng nề.

Bây giờ hầu như ngày nào cũng chăm sóc bà Kiều, nếu cô tham gia thì cô có thể sẽ không về nhà trong một tuần, bà Kiều Phải làm sao bây giờ?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lâm Ngọc Linh chỉ có thể nhẫn nại đi tới chỗ giáo viên chủ nhiệm nói về tình huống của chính mình: “Cô, cuộc thi quân sự lần này em có thể không tham gia không?”
Giáo viên chủ nhiệm hết sức nghiêm túc nhìn cô: “Lâm Ngọc Linh, em chắc cũng đã rõ đây là một cơ hội huấn luyện rất tốt, em nên trân trọng cơ hội này, trong khoa tin tức cô luôn đánh giá rất cao năng lực và khả năng phát triển của em”
“Nhưng…”
Lâm Ngọc Linh vẫn băn khoăn lo lắng như trước, khuôn mặt cô ưu sầu.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi