Nhưng chỉ có một mình cô biết rằng, cô cũng chỉ là đang mạnh mẽ chịu đựng, nói đúng ra thể lực của cô dù gì đi nữa cũng yếu hơn người khác rất nhiều.
Vào ngày thứ tư, Dương Viễn đã nhắc nhở tối hôm trước rằng hôm nay sẽ bắt đầu một cuộc chạy marathon So với quá trình huấn luyện quỷ quái trước kia, việc chạy bộ đối với các cô mà nói không là cái gì cả.
Nhưng mà hôm nay cơ thể Lâm Ngọc Linh cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô cực kỳ lặng lẽ, đầu óc ong ong và đau đón, cả người mềm nhũn như bông.
“Lâm Ngọc Linh, cậu không sao chứ? Tới thấy sắc mặt cậu rất nhợt nhạt, bị bệnh rồi đúng không? Có cần tớ đưa cậu đến phòng y tế khám không?” Người bạn đồng hành ở bên thấy không có ai để ý nhận ra liền thân thiết dò hỏi.
Lâm Ngọc Linh miễn cưỡng kéo kéo môi: “Không cần đâu, đợi sau khi hoàn thành huấn luyện xong mình có thể tự đi!”
“Được rồi, vậy cậu cố lên nhé” Cô bạn cũng không tiếp tục khuyên can.
Một lúc sau khi đang chuẩn bị vận động trước chạy bộ, đột nhiên nghe thấy một tiếng “đùng” là một tiếng súng, tất cả học viên đều chạy ra ngoài.
Bị Dương Viễn măng mấy ngày, bọn họ đều đã học được cách làm tốt công tác chuẩn bị cho bản thân.
Sau khi chờ sắp xếp xong, mỗi người đều chạy đi rất nhanh.
Lâm Ngọc Linh nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, cơ thể của cô rất nặng nề nên ngay cả việc chạy bộ cũng là một nhiệm vụ rất khó khăn, cô căn bản không thể nào đuổi kịp họ.
Nhưng Dương Viễn cố tình ở phía sau hoàn toàn không cho cô cơ hội dừng lại, anh ta chạy tới nhắc nhở cô: “Lâm Ngọc Linh, sáng nay cô không ăn cơm phải không! Những học viên chậm nhất trong lớp cũng đều chạy trước cô, cô còn không mau chạy nhanh lên!”
“Vâng, thưa huấn luyện viên Viễn” Lâm Ngọc Linh cố chống lại cơn chóng mặt, tăng tốc bước dưới chân mình.
Nhưng còn chưa duy trì được bao lâu thì đột nhiên, trước mắt cô tối sầm lại, trời đất quay cuồng, cô ngay lập tức ngất xỉu trên mặt đất.
Trong văn phòng.
Chu Hoàng Anh đang thu dọn tài liệu, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra…
“Đại ca!”
Tiếng kêu mất hồn vang lên, TTA vội vã xông vào từ bên ngoài.
“Không biết gõ cửa à?” Chu Hoàng Anh lạnh lùng nói “Quên” TTA ngượng ngùng gãi gãi đầu, nhìn anh với bộ dạng phải làm như thế, vội vàng hỏi: “Đại ca, anh định đi đâu vậy?”
“Đi họp, cậu đến đúng lúc lắm, lần trước đểu cậu trốn thoát, lần này cậu theo tôi qua đó!” Chu Hoàng Anh nằm lấy tay anh ta không có ý định buông tha.
“Không cần đâu?!” TTA với biểu cảm như trời sắp sập, sắc mặt u ám trầm giọng xuống nói: “Em không cần đâu, đại ca, em không muốn ngồi đợi một chỗ với mấy cái đồ cố đó đâu, cục cưng Tuấn Anh của anh sẽ bị làm buồn chán đến chết”
Nửa thật nửa đùa giỡn ngu xuẩn của anh †a đối với Chu Hoàng Anh không có một tác dụng gì!
Chu Hoàng Anh cau mày: “Tôi là đồ cổ à?”
“Không… tất nhiên là không phải, đại ca của nhà mình là đẹp trai, phóng khoáng nhất…
là một đại nam thần của thế giới!” TTA hận không thể đem hết tất cả tuyệt học.
cả đời của anh ta ra dùng để khen ngợi.
“Tâng bốc rất tốt, nhưng cậu vẫn phải tham gia!” Chu Hoàng Anh liền trực tiếp chụp tất cả tài liệu vào trong tay của TTA để anh ta ôm.
TTA ho khan vài tiếng rất mạnh, bộ dạng thoi thóp: “Đại ca, sao anh còn có tâm tư đi họp khi chị dâu đã gặp chuyện không may chứ!”
“Cậu nói cái gì?”
Nghe theo lời TTA, Chu Hoàng Anh dùng sức nắm chắc cổ áo anh ta bäng một bàn tay lớn.
Đôi mắt sắc bén của anh có thể giết người, nhưng nhiều hơn hết đó là sự lo lắng: “Cho cậu một phút mau nói rõ ràng ra hết cho tôi! Cô ấy rốt cuộc là làm sao vậy?”
TTA chịu đựng cảm giác nghẹt thở, khai báo lộn xộn: “Hôm nay chị dâu đang chạy bộ rất tốt, nhưng đột nhiên cơ thể suy yếu nên tạm thời đang hôn mê”
Hôn mê…
Hai từ này rơi xuống đầu Chu Hoàng Anh.
‘Gân xanh trên trán anh đột nhiên nhảy lên, anh biết sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện!
“Thông báo với mọi người hủy cuộc họp, chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn đến doanh trại bên kia xem xem!” Chu Hoàng Anh liên tục dặn dò, anh thậm chí không thể đợi được nữa dù chỉ một phút, anh hận không thể bật người bay đến bên cạnh Lâm Ngọc Linh ngay lập tức.