Không quan tâm mặt đất có bẩn hay không, cả người cô như chất lỏng nằm trên đó, nhắm chặt hai mắt suy nghĩ, ngoài lòng ngực vẫn còn phật phòng ra thì những mặt khác giống như đã chết.
Nhưng cô còn chưa tạm nghỉ ngơi được bao lâu, trên cố liền có một lực rất mạnh bị người khác kéo lên.
Cô mệt mỏi mở mắt ra, khuôn mặt của Vũ Hồng Hoàng phóng đại trước mặt cô: “Đừng có quá ngu xuẩn, nếu cô không muốn chết thì sau khi chạy cô không được nghỉ ngơi ngay, phải tập giãn vận động ra!”
Sắc mặt của Lâm Ngọc Linh trắng nhợt, cô bây giờ nhìn Vũ Hồng Hoàng ngoài sợ hãi ra còn có một phần căm ghét.
Cô biết răng bây giờ Vũ Hồng Hoàng đang hành hạ bọn họ rất nhiều, không chỉ muốn ra uy với đám học viên trước mặt mà còn để cô thấy khó mà rút lui!
Nhưng Vũ Hồng Hoàng không hiểu rằng Lâm Ngọc Linh cũng ngoan cường như một cái lò xo, nếu càng nén chặt thì nhảy càng cao.
Cô càng không thể từ bỏ!
Buổi tối, tất cả các học viên cũ đều đang chìm vào giấc ngủ, nhưng bọn họ lại nhận được huấn luyện thể chất ở cường độ cao.
Bước chân vịt, nhảy cóc, chống đẩy, hít đất, ngồi xổm, gập người, xà kép, bò trường,…
Hết tổ này đến tổ khác.
Nếu có một người không theo kịp, Vũ Hồng Hoàng sẽ cho họ làm lại một lần nữa, kết thúc huấn luyện bọn họ đều chết lặng, mọi người đều dựa vào ý thực để chống đỡ.
Ánh đèn vàng mờ ảo chiếu vào thân thể đẫm mồ hôi của bọn họ, khiến người khác vô cùng chua xót.
“Huấn luyện hôm nay chấm dứt!”
Rốt cuộc trước mười hai giờ đêm, Vũ Hồng Hoàng cuối cùng cũng chịu dừng lại.
Chờ đợi cả một ngày cuối cùng cũng đến lúc nghe được lời này, nhưng cũng không còn ý định vui vẻ hò rep nữa.
Sức lực cả người bọn họ đều trống rỗng, bây giờ động đậy đầu ngón tay cũng lười “Cũng không tệ! Các cô cậu kiên trì hơn so với tưởng tượng của tôi” Vẻ mặt của Vũ Hồng Hoàng rất hài lòng, nhưng không được bao.
lâu, cô ta tàn nhãn thông báo: “Nhưng huấn luyện sau này sẽ còn tàn khốc hơn thế này”
“Aaaaa! Không phải chứ, huấn luyện viên, rột cuộc chúng tôi đã đắc tội gì với cô vậy? Cô dựa vào cái gì mà đối xử với chúng tôi tàn nhẫn như vậy!” Cô gái trước kia hay nhắm vào.
Lâm Ngọc Linh, Minh Châu mặt mày xám xịt như tro phản bác.
Hai mắt cô ta rơi lệ, cô ta không kiên trì nổi nữa.
Vũ Hồng Hoàng bình tĩnh ngồi xổm xuống trước mặt cô ta, ngón tay thon thả bóp chặt quai hàm của cô ta: “Khi cô chọn con đường tin tức tuyên truyền này, thì nên ý thức được là nó không hề dễ dàng chút nào, bây giờ cô có hai sự lựa chọn, một là từ bỏ rồi nhếch nhác đi về nhà như một con chó, hoặc là tiếp tục kiên trì”
Những gì cô ta nói với Minh Châu cũng là một hồi chuông cảnh giác đánh vào lòng của tất cả mọi người có mặt ở đó.
Ngay cả mặt mày của Lâm Ngọc Linh cũng rơi vào trầm tư.
Thành thật mà nói, sự mệt mỏi trong những ngày này đã vượt quá giới hạn của cô.
Chính buổi huấn luyện cường độ cao tối nay, khiến cô hoàn toàn hoài nghi sức chống đỡ của chính mình.
Đêm đã khuya, nhưng TTA không đi ngủ sớm, anh ta mặc một bộ đồ bó sát người màu đen, cơ thể anh ta như hòa vào cùng một màu với đêm tối, đội thêm một cái mũ rơm, lén lút nấp vào vào phòng ngủ của Chu Hoàng Anh.
Phòng trong quân khu to như vậy nhưng ngoài trừ giường, cái bàn và một số đồ cần thiết khác thì không có một vật bày trí dư thừa nào.
Người đàn ông với tư thế oai hùng cao ngất đứng ở bên cửa sổ, trên người chỉ mặc một chiếc áo khoác quân đội, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn cảnh vật bên ngoài.
Ban ngày trời còn nóng bức, buổi tối gió lại thổi đến lạnh rét, thậm chí còn kèm theo một ít mưa nhẹ.
Xem ra ngày mai sẽ thời tiết sẽ không tốt lãm.
Đột nhiên bên tai anh vang lên tiếng mở cửa, dường như là sợ làm phiền anh nên phải hết sức cẩn thận mới nghe thấy.
“Không ngủ, vào đi”
Chu Hoàng Anh trần giọng ra lệnh Sau đó, cánh cửa được mở ra và TTA lộ đầu ra.
Anh ta cười hì hì nịnh nọt: “Đại ca, em biết anh không có ngủ!”
“Có tin tức gì của cô ấy không?” Chu Hoàng Anh hỏi thẳng chủ đề.
Cho tới hôm nay chưa một lần nào anh lại lo lắng như vậy, anh đã sớm giao cho TTA ngày nào cũng báo cáo, cho nên không đợi được tin tức của Lâm Ngọc Linh thì sao anh có thể ngủ được?