Nghe lời cô ta nói, Lâm Ngọc Linh mặt mày trở nên hớn hở: “Cảm ơn huấn luyện viên Hồng Hoàng!”
Vũ Hồng Hoàng không nói lại gì, vấn đề của cô đã được giải quyết, Lâm Ngọc Linh cũng rất hiểu chuyện, nói: “Huấn luyện viên Hồng Hoàng, tôi sẽ không làm phiền lúc cô đang bận rộn nữa, lát nữa gặp ở sân huấn luyện, còn cháo nhớ ăn nha”
Nói xong, Lâm Ngọc Linh liền rời khỏi phòng tập thể hình.
Vũ Hồng Hoàng vẫn quan sát cô qua tấm gương trước mặt, mà Lâm Ngọc Linh bước đến trước cửa nghĩ rằng không có ai đang nhìn vui vẻ xoay mình vài vòng.
‘Vũ Hồng Hoàng cảm nhận được cô thực sự có chút kỳ lạ, người khác nghe nhắc đến huấn luyện thì kêu khổ thấu trời nhưng cô thì ngược lại hoàn toàn.
Ánh mắt cô ta dần dần dừng lại bát cháo mà Lâm Ngọc Linh đã chuẩn bị, nhìn hồi lâu, cô đưa tay đấy tài liệu trước mặt ra, bưng cháo về trước mặt mình, cầm thìa lên cúi đầu ăn hết.
Hương vị thậm chí còn ngon hơn những gì cô tưởng tượng nhiều, đồng thời những suy nghĩ của cô ta về Chu Hoàng Anh cũng đi theo cháo càng ngày càng dày đặc hơn.
Thời gian huấn luyện kế tiếp đã làm cho Vũ Hồng Hoàng thay đổi hoàn toàn ấn tượng của mình về Lâm Ngọc Linh.
Dù có trải qua quá trình huấn luyện thực chiến khó khăn thế nào chăng nữa, thì Lâm Ngọc Linh trước đó một giây còn mệt mỏi giấy dụ thì một giây sau, khi cô nghe được âm thanh từ trạm gác canh thì luôn có thể lập tức tiến vào trạng thái của một phát thanh viên.
Thể chất của cô không phải là tốt nhất, thiên phú của cô không phải là tốt nhất và khả năng ứng biến của cô cũng không phải là tốt nhất, nhưng tình yêu thương và sự kiên trì của cô đối với phát thanh truyền hình không thể nào đánh mất, điều đó không ai có thế so sánh với cô.
Không thể nào biết được Lâm Ngọc Linh của trước kia, theo đánh giá của Vũ Hồng Hoàng thì Lâm Ngọc Linh cũng giống như những cô gái ham tiền của, không từ thủ đoạn để dụ dỗ Chu Hoàng Anh để có thể từ gà rừng biến thành phượng hoàng, nhưng sau này đánh giá của Vũ Hồng Hoàng đối với Lâm Ngọc Linh chỉ có một…
Khả năng tiềm tàng của cô là vô hạn!
Thời gian huấn luyện là một tuần lễ và hôm nạy là ngày cuối cùng.
Có lẽ vì lý do phải chia tay nên mọi người cảm thấy việc huấn luyện không còn giống như trước đây, khó khăn đến mức sống lay lắt qua ngày.
“Mọi người dừng lại, tất cả tập hợp hết bên này cho tôi Cuối cùng vào khoảnh khắc mặt trời lặn xuống, Vũ Hồng Hoàng cuối cùng đã lên tiếng.
Lớp tân học viên chính là các bạn nam sinh và Lâm Ngọc Linh rất ăn ý với nhau đứng thành một hàng, nhìn thấy bọn họ đã sắp xếp xong đội hình đội ngũ, Vũ Hồng Hoàng hắng giọng để nói cho rõ ràng, säc mặt cô ta long trọng rất khác trước kia, cô ta nói ra những gì đôi mặt bọn họ đã trông đợi trong suốt một tuần qua: “Một tuần huấn luyện của mọi người đã kết thúc!”
Trong nháy mắt, tất cả mọi người, kể cả Lâm Ngọc Linh đều lộ ra vẻ phấn khích không kìm thể chế được, một đôi mắt lóe lên những giọt nước mắt, những gì ẩn chứa trong đôi mắt là cả niềm vui và sự xúc động.
Trong một tuần này họ đã trải qua một khóa huấn luyện địa ngục, ban đầu lớp tân sinh viên đến đây với một đội ngũ khổng lồ cuối cùng chỉ còn lại mười lăm người.
Điều giúp họ có thể chống đỡ đến bây giờ không chỉ có thể lực, còn có sức mạnh ý chí và niềm tin không thể đánh mất.
“Huấn luyện viên Hồng Hoàng!”
Một âm thanh mạnh mẽ vang lên, tất cả học sinh đều rất chuẩn mực chào cô ta theo nghi thức chào của quân đội!
Lòng biết ơn và sự tôn trọng dành cho Vũ Hồng Hoàng được che giấu trong lòng.
Tròng thời điểm huấn luyện không cảm nhận được bất cứ điều gì, chỉ có khi thời điểm đó kết thúc họ mới có thể phát hiện ra bản thân mình đã có thay đổi lớn thế nào.
‘Vũ Hồng Hoàng chăm chú nhìn từng người một cách mơ hồ nhớ lại thái độ khinh thường của Vũ Hồng Hoàng đối với họ khi cô ta mới đến, nhưng giờ điều đó đã biến mất.
Cô ta cũng đáp lại họ một cái chào theo nghỉ thức quân và nói: “Tôi không có gì để tặng cho nhóm của các bạn, chỉ có một đoạn muốn nói với mọi người, lớp tân học viên ban đầu đến đây với đội ngũ khổng lồ bây giờ chỉ còn lại mười lăm người các bạn, những người rời đi đúng là sống yên vui sung sướng hơn các bạn, nhưng con người vì theo đuổi lý tưởng mới tồn tại, các bạn nhờ có điều đó mới trở thành một người chân chính, rẳn rỏi có ý chí kiên cường và đặt biệt là trở thành một chiến sĩ”
Trong tương lai, tôi hy vọng tất cả các bạn còn có thể tiến xa hơn nữa”
Có thể khiến cho Vũ Hồng Hoàng nói những lời cổ vũ tình cảm như vậy thật khó mà có được, các học viên cũng đặt biệt ghi nhớ những điều đó, Đặc biệt là Lâm Ngọc Linh cảm nhận được sâu sắc nhất, hốc mắt cô ướt át, một tuần không dài cũng không ngắn nhưng có quá nhiều thứ phải trải qua, may mắn là bọn họ vẫn có thể chịu đựng được.
Ánh mắt của Vũ Hồng Hoàng lúc nào cũng dừng ở trên người cô, nửa phút sau, cô †a mới nhìn sang chỗ khác, sắc mặt long trọng nói: “Thời gian không còn sớm nữa, mọi người mau quay về phòng ngủ thu dọn đồ đạt! Buổi tối tôi sẽ không đến đây, mọi người cũng đừng thả lỏng quá sớm, dù sao ngày mai mới là ngày đặc biệt quan trọng.
Bài kiếm duyệt thể lực mỗi năm một lần này tất cả mọi người phải mang hết sự cố gắng mà mọi người đã thể hiện một tuần qua ở đây biểu hiện ra ngoài, lúc đó ở trong quân khu sẽ có rất nhiều lãnh đạo đến quan sát, mọi người đừng làm gì cẩu thả!”