ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Anh ta kéo mạnh nên Lâm Ngọc Linh vô tình ngã vào người Chung Thành, mắt cô run lên.

Khi định đứng dậy thì cô chỉ nghe thấy một tiếng “cạch” và dây an toàn đã được quấn quanh người cô.

Chung Thành giúp cô ổn định chỗ ngồi rồi giọng nói nhẹ nhàng có phần bất lực nói: “Lâm Ngọc Linh, anh biết em không thích anh nhưng em cũng đừng để anh mất đi quyền quan tâm cuối cùng cho em được không?”
Vì yêu cô nên dù không thể ở bên nhau nhưng có thể chăm sóc cho cô đã là một điều hạnh phúc.


Vì căn hộ của Hà Thanh Nhàn cách xa họ nên Lâm Ngọc Linh đã thông báo cho Chu.

Hoàng An địa chỉ nơi cô ở.

Một lúc sau, xe đến nơi Bánh xe đều đặn dừng lại trước cửa tiểu khu sang trọng, Chung Thành liếc mắt nhìn cảnh vật xung quanh, kinh ngạc hỏi: “Giá nhà ở khu này không hề rẻ, em chuyển đến nơi ở tốt như vậy từ khi nào vậy?”
Vẻ mặt của Lâm Ngọc Linh thoáng hiện lên vẻ xấu hổ: “Tôi làm gì có khả năng đó! Đây là nhà của bạn tôi”
“Được rồi” Chung Thành không hề nghi ngờ gì cả, có thể bởi vì phải tách ra nên tâm trạng của anh ta có chút nặng nề.

Anh ta xuống xe trước, sau đó đi qua đầu xe và mở cửa ghế phụ, sau đó cúi xuống giúp Lâm Ngọc Linh tháo dây an toàn.

Còn có một sự ái muội khó có thể giải thích hiện lên, nhưng Lâm Ngọc Linh vội vàng né tránh: “Đàn… đàn anh, tôi có thể tự mình mở rai”
Chung Thành nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, ngoan ngoãn nghe theo lời Lâm Ngọc Linh, lại đứng thẳng người dậy.

Lâm Ngọc Linh nhanh chóng cởi dây an toàn, vội vàng cầm túi xách trên tay rời khỏi xe: “Cảm ơn anh, tôi về trước đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi!”
Cô bước tới, chuẩn bị rời đi thì eo của cô đột nhiên bị một lực kéo về, sau đó dính vào lồng ngực ấm áp phía sau.


Lâm Ngọc Linh cứng người vì cảm nhận được nhiệt độ kì lạt “Hôm nay em rất tuyệt, anh biết đây không phải là lúc thích hợp để anh đưa ra yêu cầu này nhưng anh vẫn mong em có thể cho anh một cơ hội.


Chung Thành ở rất gần cô, hơi thở ấm áp của anh ta phả vào cổ cô.

Lâm Ngọc Linh cổ cũng không dám nhúc nhích, toàn thân đổ đầy mồ hôi lạnh.

Cô sợ nhất là gặp phải tình huống như thế này.

Thấy cô không hề kháng cự, trong lòng của Chung Thành sinh ra chút hy vọng, anh vươn tay ôm hai má Lâm Ngọc Linh, nghiêm túc hỏi cô: “Được chứ?”
Lâm Ngọc Linh sợ hãi trước sự nhiệt tình của Chung Thành, cô hé môi định nói thì đột nhiên một giọng nói nam tính lạnh lùng vang lên: “Không đời nào!”
Ba từ bay bổng và mạnh mẽ.

Nghe thấy thế, cả Lâm Ngọc Linh và Chung Thành đều quay đầu về hướng có giọng nói phát ra, hai người họ liền nhìn thấy có một người cầm ô đen đi về phía cô cách đó không xa.

Ô đen che gần hết khuôn mặt của anh, chỉ lộ ra một cái căm thanh tú, áo khoác đen, đôi chân thon dài, bước đi không nhanh không chậm tựa như một người ngắm mưa vu vơ.


Bộ não của Lâm Ngọc Linh dường như chứa đầy chì nặng khiến cô không thể nghĩ thêm được gì nữa.

Người đàn ông mặc đồ đen đó đi tới trước mặt cô thì dừng lại, ô đen chậm rãi nâng lên, một khuôn mặt tuấn tú xuất hiện trước mắt cô, cảm anh tuấn, mang theo nét dễ gần, trong mắt ẩn hiện đều là sự thờ ơ.

“Hoàng… Hoàng Anh!”
Cô lắp bắp hét lên và nhanh chóng tránh khỏi vòng tay của Chung Thành.

Lâm Ngọc Linh như sét đánh ngang tai, cô không ngờ hôm nay Chu Hoàng Anh lại đột ngột trở về!
Vậy là anh cũng đã nhìn thấy cảnh vừa rồi!
Người cũng ngạc nhiên không hề kém đó là Chung Thành, anh ta cũng là một người có hiểu biết rộng lớn và tự nhiên anh ta cũng nhận ra Chu Hoàng Anh: “Thủ trưởng… thưa ngài!”
Chu Hoàng Anh không nói một lời, bước chân nặng nề dừng lại trước mặt bọn họ, không cần làm gì cũng giống như một ngọn núi hùng vĩ, đè nặng đáy lòng Lâm Ngọc Linh!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi