Chiếc chổi lông gà trong tay của Hà Thanh Nhàn đặt lên trên lồng ngực của Lâm Ngọc Linh.
“Lâm Ngọc Linh, cậu cũng thật là chơi xấu quá đi mất.
Quan hệ của tụi mình tốt đến thế kia mà cậu quen bạn trai cũng không nói cho tớ biết? Nhỡ đâu bị một tên đàn ông xấu xa nào đó lừa gạt thì phải làm sao? Nhanh lên, tự thú sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị”
Đối diện với ánh mắt khẩn thiết muốn được biết ấy của Hà Thanh Nhàn, Lâm Ngọc Linh cũng không có ý định tiếp tục che giấu nữa.
Nhưng cô vẫn phòng ngừa trước: “Nói cho cậu biết thì cũng được thôi, nhưng mà cậu phải chuẩn bị tâm lí trước, nếu không tớ sợ là cậu sẽ lên cơn đau tim mất”
“Tim tớ tốt lắm đấy nhé.
Cậu nói mau lên, nói mau”
Lâm Ngọc Linh hít sâu một hơi, sau đó lên tiếng nói: “Người đàn ông đưa tớ về là… Chu Hoàng Anh”
“Cái gì?” Hà Thanh Nhàn chấn động hết cả người trước lời nói của cô, cô ấy ngơ ngác nhìn Lâm Ngọc Linh, không dám tin nổi: ‘Cậu.
cậu nói cái gì? Người đàn ông đưa cậu về là thủ trưởng sao?”
Lâm Ngọc Linh vội vã che miệng của Hà Thanh Nhàn lại, thấp giọng nhắc nhở, nói: “Cậu nói nhỏ một chút, ở đây không có cách âm đâu đó.
Nhỡ đâu bị hàng xóm nghe thấy thì phải làm sao?”
Hà Thanh Nhàn bị ngộp đến nỗi sắc mặt đỏ bừng, kêu lên liên hồi.
Lâm Ngọc Linh nói: “Tớ bỏ tay ra ngay đây, nhưng cậu phải đảm bảo với tớ là cậu không hét lớn lên nữa”
Hà Thanh Nhàn ra sức gật đầu.
Vừa lấy lại được hô hấp, Hà Thanh Nhàn lập tức vứt phăng chiếc chổi lông gà đi, nhanh chóng hỏi Lâm Ngọc Linh: “Rốt cuộc là có.
chuyện gì vậy? Sao cậu lại có liên quan đến thủ trưởng được chứ? Lại còn đưa cậu về nữa?”
“Dừng dừng dừng!” Vốn dĩ Lâm Ngọc Linh đã rầu rĩ rồi, lúc này lại bị làm ồn đến nỗi não phình to lên gấp đôi: “Đầu tớ hơi chóng mặt một tí, đợi có thời gian rồi tớ sẽ kể hết với cậu.
Cậu đừng gặng hỏi tớ nữa”
Hà Thanh Nhàn nhanh chóng kéo Lâm Ngọc Linh đến ghê sô pha rồi ngồi xuống: “Mau mau, mau chóng nghỉ ngơi một lát đi, sắp xếp lại suy nghĩ.”
Lâm Ngọc Linh xoa xoa hàng mi tâm.
Nhìn vẻ mặt và ánh mắt tràn đầy sự mong đợi ấy của Hà Thanh Nhàn, vừa hay cô cũng cần một người để dốc bầu tâm sự.
Cô cũng không ấp a ấp úng dài dòng nữa, cất lời kể hết thảy đầu đuôi ngọn ngành tất cả mọi chuyện xảy ra với Chu Hoàng Anh Nghe xong lời nói của Lâm Ngọc Linh, Hà Thanh Nhàn kinh ngạc đến nỗi há hốc mồm.
Nhất là lúc nghe tới đoạn cô ấy bị chuốc thuốc kia, cô ấy hổ thẹn đến nổi muốn đâm đầu thẳng vô tường rồi chết phắc đi “Xin… Xin lôi.
Lâm Ngọc Linh, cậu đánh tớ mảng tớ đi.
Tớ thật sự không ngờ rằng cậu lại gặp phải chuyện nghiêm trọng đến như thế”
Lâm Ngọc Linh cười cười: “Chuyện này không trách cậu được.
Có trách thì trách cái người kia đưa rượu cho tớ, tớ bị người khác hãm hại mà thôi.”
Tuy rằng Lâm Ngọc Linh nói như thế, nhưng trong lòng Hà Thanh Nhàn vẫn cảm thấy rất áy náy.
Cũng may người đó là Chu Hoàng Anh, anh là một người đàn ông có trách nhiệm.
Nếu như đổi thành một người khác, ngủ một đêm xong bỏ chạy, vậy thì cô ấy đã làm ảnh hưởng đến cả cuộc đời của Lâm Ngọc Linh rồi.
Để bù đắp chút gì đó, Hà Thanh Nhàn tự mình xung phong đề nghị: “Ngọc Linh bé nhỏ, cậu nói cho tớ biết về dáng vẻ của tên đã chuốc thuốc cậu đi, tớ đi bắt anh ta lại đánh đập một trận báo thù cho cậu.”
“Vô dụng thôi, lúc đó tớ bị hôn mê đến nỗi đầu óc mơ hồ.
Căn bản là chẳng nhớ cái gì cả, đừng nói chỉ là đến mặt của người đó.
Hơn nữa cậu nghĩ rằng anh ta sẽ tiếp tục ở lại nơi đó đợi chúng ta chạy đến hỏi tội hay sao?”
Ánh sáng bên trong đôi mắt của Hà Thanh Nhàn dần dần trở nên mờ nhạt đi: “Vậy ư, vậy phải làm sao đây? Đâu thể nào bỏ qua dễ dàng như thế được chứ”“
Lâm Ngọc Linh nói: “Không sao, Chu Hoàng Anh nói rồi, anh ấy sẽ giúp đỡ điều tra rõ ràng thôi”
Hà Thanh Nhàn tán đồng gật đầu: “Thủ trưởng thần thông quản đại lắm, nhất định là có thể bắt được hung thủ”