ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Phục vụ bưng rượu vang chuẩn của Pháp và một đĩa trái cây to lên, người đàn ông lúc trước nhắm vào cô kia vì muốn lấy lòng nên đã đứng trên bục cao, to giọng tuyên bố: “Các.

vị, chủ nhân lớn nhất của chúng ta tối nay đổi thành vị này, mọi người phải biết điều một chút, không cho phép làm bất cứ chuyện ngõ ngược nào”
“Không vấn đề gì” Dưới đài mọi người đồng loạt đồng ý.

“Cậu này, cậu còn có vấn đề gì không?”
Hắn ta quay đầu nhìn Lâm Ngọc Linh đang lười biếng dựa cả người vào ghế ngồi hỏi thăm.

Ngón tay thon dài của Lâm Ngọc Linh lay nhẹ ly rượu, nốt ruồi ở khóe mắt cố ý trang điểm thêm vào lại cực kỳ mê người: “Đưa ra cái gì đều có thế?”

“Chỉ cần cậu nói vậy thì đương nhiên”
Người đàn ông hèn mọn như một con chó nói.

“Gọi tất cả những em gái chất lượng tốt nhất ở chỗ này của các ông ra đây bồi tôi”
Lâm Ngọc Linh mở miệng phân phó.

Mặt mày người đàn ông hiện lên vẻ khó xử: “Thưa cậu, em gái tốt nhất ở đây đã được bỏ tiền ra đặt trước rồi.

Những người kia đều chơi ở phía dưới cùng kia, nếu lúc này tạm thời giải tán thì chúng tôi cũng khó ăn nói…”
“Ầm”
Bàn tay Lâm Ngọc Linh đập mạnh lên bàn, mày cô hơi cứng lại, trầm giọng nói: “Sao?
Thân phận của tôi còn không bằng mấy người kia nữa à? Ông dám cãi lại mệnh lệnh của tôi?”
“Không, không!” Người đàn ông to lớn kia ngay lập tức bị dọa cho kinh sợ.

Quản lý nữ vội vàng kéo cánh tay hắn ta, ánh mắt biết nhìn tình hình đồng ý nói: “Cậu đừng tức giận, chúng tôi sẽ nhanh chóng gọi em gái đến đây”
Lâm Ngọc Linh lạnh lùng trừng mắt không lên tiếng, kiêu ngạo uống rượu vang trong ly.

Cái xã hội hiện thực này, kẻ mạnh có quyền có thế từ trước đến nay đều không dễ nói chuyện, thường thường những người có tính tình càng tốt thì người khác lại càng dễ leo lên đầu gây chuyện.

Một lát sau, quản lý nữ đã dẫn ba em gái chất lượng tốt đi đến.


Dung mạo và dáng người của bọn họ quả nhiên là xuất sắc nhất ở đây, dù là nhìn ở góc độ nào thì cũng không chỉ ra được một chút vấn đề gì.

Mặc dù rõ ràng đã thay quần áo nhưng khi bọn họ dựa gần lại thì Lâm Ngọc Linh vẫn ngửi ra được hơi thở từ tính của đàn ông trên người bọn họ.

“Thưa cậu, đây chính là những em gái đang bị cảnh sát để mắt đến nhưng không bắt được mà lúc trước tôi đã nói với cậu.

Bọn họ là những người cao cấp nhất chỗ chúng tôi”
Quản lý nữ báo cáo.

Đầu lông mày Lâm Ngọc Linh hơi nhếch, lực chú ý trong lòng nháy mắt được gợi lên, cuối cùng cô cũng đã tiếp cận được bọn họ.

Tuy vô cùng chán ghét bọn họ nhưng vì nhiệm vụ lần này, Lâm Ngọc Linh vẫn mờ ám cười một cái, mỗi tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của một người, vẻ mặt hài lòng, Quản lý nữ thấy vậy liền hiểu, cô ta cười vui mừng: “Vậy thì cậu cứ từ từ chơi, tôi không làm phiên cậu nữa”
Lâm Ngọc Linh ghét bỏ xua tay: “Còn không mau cút đi”
Quả nhiên quản lý nữ nhanh chóng “cút” ra ngoài, thuận tiện còn giơ tay khóa cửa giúp các cô.

Cô ta vừa đi, các em gái liền thả lòng, dù sao cũng là những người lão luyện ở chỗ chơi đêm, bọn họ đều hiểu được cách lấy lòng đàn ông như thế nào.

“Thưa cậu, cậu đến ăn chút trái cây đi, đây là nho, nhìn là biết rất ngọt rồi” Một người phụ nữ cố ý trang điểm cho mình thành một em gái thanh thuần hái một quả nho đưa đến bên môi Lâm Ngọc Linh Lâm Ngọc Linh há miệng ăn, còn cố ý vô tình liếm ngón tay của em gái thanh thuần kia một chút.


Em gái kia bị trêu đùa cười khanh khách: “Thật đáng ghét!”
Rõ ràng là dáng vẻ thẹn thùng nhưng cô ta lại càng dựa gần vào Lâm Ngọc Linh.

Hai cô gái đồng nghiệp còn lại cũng không chịu yếu thế, em gái ngực to rót thêm rượu vào ly rượu của Lâm Ngọc Linh, lại nũng nịu cười nói: “Ăn nho thì có gì thú vị? Rượu vang đỏ thuế túy này mới xứng với thân phận cao quý của cậu chủ đây chứ!”
Cuối cùng là em gái nhỏ có giọng nói loli càng trực tiếp hơn, cô ta dán vào trong ngực.

Lâm Ngọc Linh, ỏn à ỏn ẻn nói: “Hay là cậu chủ đây ngài muốn trực tiếp giải quyết nhu cầu đàn ông! Em là người linh động trên giường tốt nhất trong đám này, tư thế nào em cũng biết đó!”
Theo lời nói của mình, ngón tay thon dài của em gái giọng loli thuận theo ngực Lâm Ngọc Linh đần dần đi xuống, cuối cùng dừng lại ở thắt lưng quần vest của cô linh hoạt kéo khóa xuống.

Cô ta vén áo Lâm Ngọc Linh lên, mắt thấy bàn tay sắp mò vào trong quần cô.

“Đợi chút!”
Lâm Ngọc Linh lập tức đè lại cổ tay cô ta.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi