ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Trải qua mấy lần nguy hiểm cô mới có thể thoát khỏi cửa tử, cho nên bây giờ cô thực sự không có hứng thú ăn mừng, chỉ muốn trở về nhà tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc.

“Được rồi, vậy cô hãy về nghỉ ngơi cho.

khỏe đi, có cần cái gì thì lập tức nói cho tôi biết, nhưng hễ là có thể giúp được công ty nhất định sẽ tận tâm tận lực đấy” Sếp trả lời vô cùng sảng khoái, nghĩ lại anh ta lại không quên thưởng cho Lâm Ngọc Linh: “À, đúng rồi, lương tháng này của cô tăng thêm 10%, coi như khích lệ cô, ngoài ra cô nên chuẩn bị một chút, để đến lúc lên tivi có một tinh thần thật tốt”
Nghe những lời của sếp, Lâm Ngọc Linh cũng ấm lòng hơn một chút.


May mà, cuối cùng cô cũng có cơ hội được lên tivi, mọi nỗ lực của cô chẳng phải chính là vì cơ hội này sao?
Cô tiễn sếp và các đồng nghiệp đi ăn trước rồi sau đó mới bắt xe về nhà.

Trên đường, Lâm Ngọc Linh mới thấy một đường màu đỏ trên tay áo cô, chắc là vết thương mà cô đã giằng co với người đàn ông đó ở quán bar.

Nghĩ đến anh ta, bên tai Lâm Ngọc Linh bỗng vang lên tiếng gọi tùy hứng nhưng cũng không đàng hoàng của anh ta: “Nai con!”
Người đàn ông đó giật đồ của cô, nhưng lại trực tiếp trả lại cô mà không thèm nhìn lần hai, tình huống này chỉ có thể nói lên một điều, anh ta chỉ nghĩ đơn giản là muốn thu hút sự chú ý của cô.

Nhưng cô không nhớ bản thân mình từng gặp người đàn ông này lúc nào rồi.

Mà khi ở quán bar từng ngóc ngách anh ta đều rất quen thuộc, giống như là thường xuyên ở đây vậy!
Vậy người đàn ông này rốt cuộc có thân phận gì đây?
Thẩm Kim Long.


.

Lâm Ngọc Linh không thể không nghĩ đến cái tên cuối cùng mà anh ta nói cho cô.

Tất cả những thứ đó có quanh quẩn trong tâm trí Lâm Ngọc Linh, trong đêm đen dài đăng đẳng mắt mày cô tĩu nặng như mang một nỗi lòng không thể thoát được.

Quán bar Ánh sáng trong chiếc ghế hộp đó có hơi mờ ám, ánh sáng dựa vào khúc xạ của đèn nhiều màu sắc đắt đỏ treo trên tường mà phát ra, phản chiếu vào mặt người trông vô cùng đẹp Vài giọt rượu vang đỏ lưu lại trên khóe môi anh ta trông như quỷ hút máu vừa xấu xa mà vừa nguy hiểm!
“Gõ cửa!”
Cánh cửa mở ra, vệ sĩ từ ngoài bước vào, anh ta chào hỏi một cách cung kính người chủ của mình: “Đại ca, em đến để báo cáo với anh về diễn biến của câu chuyện, quán bar của tụi em vừa rồi có một nhà báo đột nhập vào, hình như đó là phụ nữ giả làm nam giới, quyến rũ mấy cô gái của anh để ghi lại không ít hình ảnh và lấy đi rất nhiều tài liệu có giá trị!
“Đây là ảnh của cô ta” Vệ sĩ lấy ra một tấm ảnh Lâm Ngọc Linh tối nay giả dạng nam giới, “Nhưng mà đều trách bọn em làm việc không tốt, lại để cô ta trốn thoát rồi, xin hỏi ý kiến của anh, bây giờ bọn em có cần phải tiếp tục đuổi theo cô ta không ạ?”
Người đàn ông cầm lấy tấm ảnh, nhìn khuôn mặt rất “ưu tú” đó cười càng sâu.

“Không cần!” Người đàn ông vốn không để ý, giọng nói từ tính của anh ta giấu đi vẻ hứng thú: “Cái tôi cần là kết quả!”
Ánh mắt của vệ sĩ có chút bối rối: “Đại ca, em không hiểu.


.


“Cậu không cần hiếu, vì cậu không có tư cách!” Người đàn ông lạnh lùng nhìn qua vệ sĩ, anh ta ấn công tắc của ghế xoay bằng chiếc nhãn đá đen quý giá mà anh ta đeo trên tay, cơ thể anh ta cũng từ từ xoay vào theo chiếc ghế đó.

Khuôn mặt khôi ngô không chút tì vết đó chẳng phải là Thẩm Kim Long – người đã quấy rầy Lâm Ngọc Linh ở quán bar đó sao?
Cho dù là một người đàn ông như vệ sĩ cũng không khỏi bị vẻ đẹp của anh ta cuốn hút, nhưng không dám nhìn vì sợ bôi nhọ anh ta: “Vâng, đại ca, em nhiều lời rồi!”
“Nhà họ Chu bên đó thế nào rồi?” Thấm Kim Long nhỏ nhẹ hỏi.

Người đàn ông báo cáo tình hình chân thật: “Lực lượng của chúng ta đã chính thức tiến nhập mạnh mẽ rồi, tấn công chủ yếu vào cổ phiếu của hà họ Chu, năm trong tay 10 cổ phần, em tin là không lâu nữa địa vị của anh trong thị trường chứng khoán sẽ sớm được chuyển giao!”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi