ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Khi giọng nói của cô vừa dứt thì đôi bàn tay đã khéo léo đỡ cảm cô, Lâm Ngọc Linh hơi ngạc nhiên nhìn theo tay và bụng anh ta, nhưng vẫn không nhìn rõ thì Chu Hoàng Anh đã cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ thăm của cô.

Lâm Ngọc Linh bị hôn bất ngờ, hai tay cô theo tự nhiên đặt lên ngực Chu Hoàng Anh, với ý muốn thoát ra, nhưng Chu Hoàng Anh dường như lại biết cô định làm gì, nên đã khóa tay cô lại phía sau lưng anh và dồn cô vào cạnh tường.

Anh ta dùng cánh tay khỏe mạnh của mình ôm đùi cô để cô không lo sẽ bị ngã, anh hôn một cách mạnh mẽ và vội vàng, vốn dĩ không cho Lâm Ngọc Linh một cơ hội để suy nghĩ cái khác.

Cho đến khi cô sắp không thở nổi thì Chu Hoàng Anh mới buông cô ra, rồi hôn lên trán cô với một hơi thở nhẹ nhàng và nóng bỏng.


Lâm Ngọc Linh bị hôn đến mức thiếu không oxi: “Hoàng Anh, thật ra anh đã sớm nhận ra em rồi đúng không?”
“Nói thừa em là vợ anh, cho dù em có hóa thành tro anh cũng không quên được em!”
Cái miệng Chu Hoàng Anh rất kiêu ngạo nhưng Lâm Ngọc Linh lại cảm thấy ấm áp trong lòng “Không nói sớm!” Cô hờn dỗi liếc nhìn anh, làm cô lo lắng lâu như thế.

Chu Hoàng Anh bóp mặt cô như bánh bao thịt, dùng ánh mắt phức tạp nhìn một lúc: “Gương mặt này, anh không thích!”
Lâm Ngọc Linh ngơ ngác: “Tại sao chứ?
Rất nhiều người nói muốn gả cho em đấy… ê!
Đau, nhẹ thôi!”
Nói xong thì sức tay của Chu Hoàng Anh rõ ràng mạnh hơn, có vẻ như là cố ý phạt cô, Lâm Ngọc Linh chỉ cảm thấy hai má sắp bị bóp vỡ rồi.

“Thu hút quá nhiều ong bướm!” Đôi môi mỏng của Chu Hoàng Anh thốt lên vài từ.

Lời nói đó khiến Lâm Ngọc Linh cảm thấy uất ức, cô hừ nhẹ một tiếng, tức giận quay đi.


Chu Hoàng Anh tập trung nhìn cô, nụ cười trên môi anh thể hiện sự bất lực, anh dùng ngón tay mảnh mai gõ lên đầu cô: “Làm sao?
Mới nói em có mấy câu mà đã giận rồi à?”
“Thì giận đấy, anh phải có trách nhiệm với người anh chiều chứ!” Lâm Ngọc Linh vểnh môi kiêu ngạo.

“Trách nhiệm?” Vừa nghe đến hai từ này, biểu cảm trên mặt Chu Hoàng Anh có chút mờ ám.

Anh duỗi cái tay nặng trịch vỗ mông Lâm Ngọc Linh một cái, ghé sát vào tai cô, nịnh nọt: “Anh sẽ chịu trách nhiệm với em ở trên giường!”
Đợi đến khi Lâm Ngọc Linh hiểu được ẩn ý trong lời nói của Chu Hoàng Anh cũng đã muộn rồi, Chu Hoàng Anh ôm cô bước vào trong căn biệt thự, những bước đi của anh võ cùng nhanh, cái dáng vẻ anh cẩn thẩn bảo vệ cô kiến Lâm Ngọc Linh mềm lòng.

Cô mỉm cười không nói gì mà chỉ gục đầu lên vai anh.

Nhưng sự hạnh phúc trên gương mặt lại thể hiện ra rõ mồn một.

“Tách!”
Khi hai người không chú ý thì nghe thấy một âm thanh rất rõ ràng từ xa truyền đến.


Ống kính dài của máy ảnh dần dân lộ ra từ trong bụi cỏ xanh mướt, ở vị trí đó vẫn còn lập lòe ánh sáng đỏ, nhưng ống kính lại chiếu toàn bộ khung cảnh đó rồi…
Nhà họ Tạ ‘Sau một ngày bận rộn Tạ Miên ngồi trên ghế sofa, cuối cùng cô cũng có thể đắp mặt nạ rồi, cô nhẹ nhàng vuốt ve lớp giấy mặt nạ, nhưng nhìn khuôn mặt tiều tụy trong gương, cô nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.

Từ khi về nước, vì để đứng vững trên thị trường thương mại mà Tạ Miên không thèm nghỉ ngơi mà chính thức bước chân vào công ty của ba, việc kinh doanh của cô ấy có liên quan đến nhà họ Chu, nếu cô làm tốt nhất định Chu Hoàng Anh sẽ thấy được, đó cũng là nguyên nhân cô ấy bằng lòng bận rộn cả ngày cả đêm.

Mặt khác cô ấy cũng mở văn phòng làm việc của riêng mình, cô ấy là một cô gái mạnh mẽ hiếu thẳng, vì cô ấy đã quyết định phải trở thành người xứng với Chu Hoàng Anh, cho nên cô ấy phải giỏi trên tất cả các phương diện và không thể để người phụ nữ nào đè bẹp cô, nhất là Lâm Ngọc Linh!
Nhắc đến Lâm Ngọc Linh, Tạ Miên cũng nhớ đến kế hoạch mà cô âm thầm làm tối nay, cũng không biết bây giờ thành công chưa.

.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi