ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Ông cụ Thanh tức giận hừ một tiếng.
Trong lúc Sở Nhược Phi đang rất đau đầu vì không biết nên làm gì thì Tạ Miên đã lên tiếng dỗ dành: “Ông à, ông đừng tức giận như vậy, điều này không xứng đáng để ông tức giận như vậy đâu.

Nếu như về sau cô có chuyện gì cần thiết thì cháu nhất định sẽ giúp đỡ cô, không có gì là không thể giải quyết được cả.

Nhưng chuyện này thực sự không xứng đáng để cho ông tức giận ạ’ Khi ông cụ Thanh nghe thấy Tạ Miên nói như thế thì cuối cùng ông ta cũng quay đầu lại, sau đó ông ta mỉm cười và vỗ nhẹ bàn tay của Tạ Miên: “Cháu gái ngoan, để cho cháu chịu uất ức rồi”

“Đâu có chuyện này đâu, có được sự ủng hộ của ông với cô là cháu đã vui mừng lắm rồi, còn bên phía của anh Hoàng Anh thì cháu nhất định sẽ cố gắng để có được cảm tình từ anh ấy” Tạ Miên nhẹ nhàng tựa đầu lên vai của ông cụ Thanh và nói một cách vô cùng ngoan ngoãn.
Sau khi Sở Nhược Phi và ông cụ Thanh nghe thấy lời này của Tạ Miên, cả hai người đó mới có được một chút an ủi ấm áp ở trong lòng.
Thái độ của bọn họ đối với Tạ Miên càng ngày càng tốt hơn, và Lâm Ngọc Linh đã trở thành một con ác quỷ chuyên khắc Chu Hoàng Anh, cô dở tệ đến mức tột cùng trong mắt bọn họ.
Ở bên trong biệt thự của Chu Hoàng Anh.
Phía dưới giường, đó là những chiếc quần chiếc áo nằm chéo lên nhau, chứng minh cho việc đêm hôm qua ở nơi này đã trải qua một đêm dài đẳng đẳng và điên cuồng đến mức độ nào.

Chiều gió nhẹ nhàng thoáng qua khiến cho rèm cửa lay động không ngừng, hơi thở ám muội cuồn cuộn ấp đến.
Phía trên giường là hai cơ thể trần chuồng đã được cái mền màu trắng cuộn chặt lại, Lâm Ngọc Linh lười nhắc năm yên ở trên giường và không muốn nhúc nhích một chút nào cả Cô cảm thấy đau nhức cả người!
Dù có thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không hề suy nghĩ được sức bền của Chu Hoàng Anh khi ở trên giường lại một lần lâu dài hơn một lần.

Hơn thế nữa khi Chu Hoàng Anh biết được Lâm Ngọc Linh đi đến những nơi nguy hiểm như quán bar để tuần tra và làm nhiệm vụ thì sức lực dùng để đâm thẳng lên trên người của cô lại càng mạnh hơn nữa.
Nếu như không phải là do cô bị anh dày vò mệt đến mức ngủ thiếp đi lúc nửa đêm thì chỉ có trời mới biết được rằng anh sẽ chơi cô đến lúc nào!

Khi cô đang suy nghĩ thì đột nhiên cô cảm nhận được cơ thể rất nặng ép lên phần lưng của cô!
Hơi thở và mùi hương quen thuộc đó khiến cho Lâm Ngọc Linh sợ hãi đến mức giật mình một cái, cô sợ đến mức không dám quay đầu lại và xin tha rằng: “Chồng à, em sai rồi, anh tha cho em đi, em thật sự không thể chịu đựng nổi nữa rồi”
Ngón tay thon dài và nóng rực đó sờ soạng từ cọng xương quai xanh tuyệt đẹp của cô rồi từ từ kéo lên trên gương mặt của cô, hơi thở nóng rực đó phun ngay bên tai của cô: “Em vừa thơm, lại vừa mềm mại như vậy, làm sao mà anh nỡ từ bỏ được chứ!”
Đây chính là không có ý định buông tha cho cô rồi ư?
Lâm Ngọc Linh hoàn toàn sụp đổ cả rồi, có anh là sướng đấy, nhưng chỉ cần nhớ đến trải nghiệm đau khổ đến giờ phút cuối cùng thì cả người của cô tự động co rúm lại theo phản xạ tự nhiên rồi Dù sao đi chăng nữa thì cô cũng không thể nào trốn thoát được rồi, thôi thì trực tiếp buông thả bản thân như con cá chết trôi để cho anh tùy ý dày vò cho rồi!
Nhưng đợi một hồi lâu rồi nhưng Lâm Ngọc Linh cũng không cảm nhận được cảm giác đau đớn như trong tưởng tượng của cô, ngược lại là ở bên tai của cô truyền đến giọng cười trầm thấp và rất hay như cây đàn cello.
“Không cần lo lắng như vậy đâu, dù cho là anh tự ra tay giải quyết thì anh cũng sẽ không đụng đến em đây” Chu Hoàng Anh lên tiếng an ủi cô.
Lâm Ngọc Linh liền cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, nhưng sau đó cô lại quay đầu và lườm anh một cái với vẻ mặt hờn dỗi: “Đồ xấu xa, anh lừa em!”
Chu Hoàng Anh như trừng phạt cô mà ngắt bờ mông đàn hồi của cô một cái, sau đó anh hạ giọng và nói từng chữ một: “Không đụng đến em là thật đấy, nhưng muốn chơi em lại càng thật hơn nữa đấy!”
Lâm Ngọc Linh đỏ ửng cả mặt lên rồi, cô vùi cả mặt mình lên trên cái gối mềm mại kia.
“Tại sao không để cho anh nói với mẹ của anh là chúng ta sống chung với nhau rồi?” Anh trầm giọng hỏi rằng.
Lúc nấy khi Sở Nhược Phi gọi điện thoại cho Chu Hoàng Anh thì Lâm Ngọc Linh ở ngay bên cạnh anh, khi anh bị mẹ của anh hỏi rằng hai người có phải là đang sống chung với nhau hay không thì suýt nữa là Chu Hoàng Anh đã thốt ra từ “đúng” theo phản xạ tự nhiên rồi.


Nhưng không thế nào ngờ được rằng vào thời điểm mấu chốt nhất, Lâm Ngọc Linh lại ngắt anh một cái.
Anh yêu Lâm Ngọc Linh, cho nên anh cho cô một cái danh phận là điều đương nhiên, nhưng dường như cô không nhận tâm ý đó lãm.
Khi nói đến đó, Lâm Ngọc Linh trả lời với vẻ mặt thận trọng: “Người nhà của anh có ý kiến phiến diện dữ dội với em, nếu như bọn họ.
biết được anh sống chung với em thì chắc chắn bọn họ sẽ nháo nhào lên với anh.

Em chỉ là không muốn gây ra phiền phức cho anh bởi vì em mà thôi”
“Anh không ngại…”
“Nhưng em ngại” Lâm Ngọc Linh quay người một cái và nhìn thẳng đôi mắt của anh, đôi tay thon dài mịn màng đó nâng cái mặt của anh lên: “Hoàng Anh, anh cho em một chút thời gian, anh phải tin rằng em nhất định có thể trở nên ưu tú hơn, để cho người nhà của anh có thể chấp nhận em có được không?”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi