ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Chung Thanh bây giờ giống như một tên hề, dù cho cả người anh ta đều là thương tích, nhưng trên môi vẫn phải nở nụ cười chúc.
phúc cho cô: “Vậy thì tốt rồi.

anh còn phải xin lỗi em với ngài thủ trưởng về chuyện lần trước.
nữa đấy.

Chuyện này xảy ra quá đột ngột, anh vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng tâm lý để chấp nhận sự thật này.


Anh đã hành động rất tồi tệ, hy vọng hai người đừng để bụng”
“Không sao đâu ạ, anh Thành không cần phải nói như vậy đâu, về sau tôi biết anh đã đứng ở bên ngoài tắm mưa rất lâu, tôi cũng cảm thấy trong lòng mình áy náy lắm” Lâm Ngọc Linh liếm môi, nhưng câu sau chưa kịp.
nghĩ đã nói ra: “Ngoại trừ chuyện tình cảm thì anh muốn tôi bồi thường thế nào cũng được, tôi sẽ cố gắng hết sức!”
“Hơ..”
Sau khi nghe thấy lời cô vừa nói, đôi môi mỏng của Chung Thành mỉm cười đầy khinh miệt.
Anh ta nâng ngón tay thon dài của mình lên, khựng lại giữa không trung một hồi rồi mới hạ xuống gương mặt của Lâm Ngọc Linh “Em có biết lời em vừa nói còn khiến cho trái tim anh đau đớn hơn lúc em từ chối anh không?”
Lâm Ngọc Linh sốt ruột nhìn anh ta: “Em xin lỗi, em…”
“Ngọc Linh à, em đừng nói xin lỗi với anh nữa!” Cuối cùng Chung Thành không còn đủ kiên nhẫn nữa, trên trán nổi lên gân xanh: “Em không sai, thích em là chuyện của riêng mình anh mà thôi”
Dù cho kết quả cuối cùng là như vậy, anh cũng không thấy hối hận.

Dám liều lĩnh đặt cược vào một mối tình đơn phương thì phải đám chịu thuat Khi Lâm Ngọc Linh nhìn thấy dáng vẻ giống hệt như một người thua cuộc mất hết tất cả lòng tin của Chung Thành vào lúc này, trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu.
“Anh Thành, tôi cám ơn anh vì chịu buông tay, cám ơn anh đã không làm khó tôi trong mối tình này.

Về sau anh nhất sẽ gặp được người phụ nữ ưu tú hơn tôi rất nhiều”
Lâm Ngọc Linh chẳng biết phải an ủi anh †a bằng cách nào ngoại trừ dùng mấy lời khuôn mẫu này.

Chung Thành cố gắng gượng cười lắc đầu, anh ta nhỏ giọng nói: “Là anh phải cám ơn em, cám ơn vì không để cho anh cứ mãi ngốc nghếch vui mừng một thân một mình chờ đợi em!”
“Sao vậy anh?” Lâm Ngọc Linh không nghe rõ.
Chung Thành tỉnh táo trở lại: “À, không có gì.

Lúc nấy anh có thấy anh ta đang đợi em ở ngoài đấy, em mau đi đi, đừng bắt thủ trưởng đợi em quá lâu!”
Lâm Ngọc Linh nhìn thời gian thấy rất trễ rồi nên cô không chậm chạp nữa, gật đầu rồi rời đi ngay lập tức.
“Lâm Ngọc Linh!”
Khi cô vừa bước đi thì Chung Thành gọi cô lại, anh ta ấp úng hỏi một câu rất chân thành mà mãi không dám mở lời: “Về sau chúng ta vẫn còn là bạn bè chứ?”
“Đương nhiên rồi!” Trên gương mặt Lâm Ngọc Linh nở một nụ cười thân thiện: “Tôi sẽ xem như là chưa từng có chuyện gì xảy ra cả, dù cho một ngày nào đó ở tương lai, anh Thành muốn cắt đứt mối quan hệ này nhưng trong lòng tôi, anh sẽ mãi là đàn anh tôi kính trọng nhất suốt cuộc đời này!”
Khi Chung Thành nghe thấy thế, gương mặt căng thắng của anh ta mới nhẹ nhõm hơn hẳn, trong giọng còn mang theo một chút bình tĩnh, nhìn chăm chăm Lâm Ngọc Linh nói từng từ một như đã hoàn toàn buông tay rồi, chúc em có một tương lai hạnh phúc”
Nhưng mà thân phận của em với thủ trưởng lại chênh lệch quá lớn, những khó khăn em phải đối mặt trong tương lai cũng sẽ rất nhiều.

Em phải cố gắng hết sức giống như cuộc thi phát thanh đợt trước đấy.
Nếu như anh ta có đối xử với em không tốt thì cứ nói cho anh nghe, anh sẽ mãi đứng ở nơi này để đợi em”
Chẳng hiểu tại sao Lâm Ngọc Linh lại cảm thấy cay mũi, cô không nói thêm một lời nào, gấp rút rời đi.
Không biết là lúc này Chung Thanh đang có biểu cảm như thế nào, nhưng cô vẫn cảm nhận được rằng anh ta đang đứng nhìn cô rời đi, càng ngày càng xa hơn..

Cô không dám quay lại nhìn vào đôi mắt của Chung Thanh, cô sợ rằng nước mắt của mình sẽ rơi xuống, không thể nào kiềm chế lại được.
€ô có tài cán gì mà có thể được bọn họ bảo vệ như thế này chứ?
Sau khi xuống lầu, cô quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe ô tô đắt tiền đang đậu ở dưới gốc cây đầu tiên.
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, một gương mặt đeo mắt kính râm dần dần xuất hiện ở trước mặt cô.

Áo sơ mi trắng được cởi mấy cúc trên, để lộ ra bầu ngực rắn chắc đẹp mắt.

Trên người của anh không có quá nhiều trang sức, chỉ đeo duy nhất một cái đồng hồ Lawson trên cánh tay đang cầm vô lăng.
Tuy rằng không thể nhìn thấy rõ gương mặt của anh, nhưng chỉ với khí chất uy thế này đã có thể biết được anh đã từng trải qua một khoảng thời gian dài trên chiến trường!
Chắc anh đợi lâu quá nên bắt đầu thấy lo lắng, không ngừng ló đầu ra ngoài xe tìm kiếm xung quanh.
Không bao lâu sau toàn bộ tiêu điểm trong mắt của anh đặt hết lên trên người Lâm Ngọc Linh đứng trước cổng.
Khi Lâm Ngọc Linh biết anh phát hiện ra cô rồi, cúi đầu mỉm cười cầm dây túi hất ra đãng sau, sau đó phóng thẳng đến chỗ của Chu Hoàng Anh.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi