ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Thấy anh khó xử, Lâm Ngọc Linh vẫn không đành lòng xem tiếp “Tôi hiểu rồi” Đôi mắt cô đỏ hoe, lùi lại bỏ đi trước mặt họ.

Dù Chu Hoàng Anh có hét lên thế nào, cô cũng không quay đầu nhìn lại.
Nhìn theo bóng dáng Lâm Ngọc Linh rời đi, hơi thở của Chu Hoàng Anh trầm xuống: “Bây giờ các người hài lòng chưa?”
“Anh đang oán trách tôi sao?”
Nghe Sở Nhược Phi đặt câu hỏi, giọng Chu Hoàng Anh không có một chút cảm xúc nào, nói: “Mẹ, có phải mẹ nghĩ rắng mẹ đang làm đúng ? Tôi sẽ cho mẹ ba ngày.


Mẹ hãy đi xin lỗi Lâm Ngọc Linh, nếu không mẹ sẽ không yên với tôi đâu !”
Nói xong, hẳn liền vội vàng đuổi theo Lâm Ngọc Linh, từ đầu đến cuối chỉ có Tạ Miên như người tàng hình, căn bản là người khác lười để mắt tới hắn.
Sau khi Chu Hoàng Anh về đến nhà, Lâm Ngọc Linh đã khóa cửa phòng.
Thấy vậy, người quản gia bước đến, mặt đầy đau khổ, bà giải thích: “Thưa ngài, sau khi về thì phu nhân liên đóng cửa phòng tự nhốt mình lại, dù tôi có gõ cửa thế nào, cô ấy cũng không để ý đến tôi.

À đúng rš còn thấy có nước mắt đọng trên khuôn mặt cô ấy.


Nước mắt…khóc sao?
Chu Hoàng Anh nhíu mày thật chặt, trái tim như bị một bàn tay to lớn nằm chắc, đau nhói.
Anh giơ tay gõ, giọng nói từ tính vô cùng dịu dàng: “Ngọc Linh, em không sao chứ?”
Không trả lời Chu Hoàng Anh khẽ thở dài, ‘Ngoan, mở cửa đi, có gì chúng ta có thể từ từ nói?”
Quản gia ở bên cạnh sửng sốt, cô làm việc ở đây đã bốn năm năm, đã quen với việc Chu Hoàng Anh nổi tiếng lạnh lùng, chưa bao giờ thấy anh kiên nhẫn dỗ dành ai như thế này!

Tuy nhiên, Lâm Ngọc Linh không hề đánh giá cao lòng tốt của anh ấy.
Một cái gối bên trong nặng nề cửa, Lâm Ngọc Linh rống to một tiếng: đi, em không cần anh quan tâm!”
“Anh là chồng của em, anh không quan tâm em thì ai quan tâm em giờ?”
Chu Hoàng Anh không thể khống chế giọng nói, giọng nói không khỏi lớn hơn một chút.
Lâm Ngọc Linh giọng nói dân dân nghẹn lại: “Dù sao anh cũng không hiểu em nói cái gì, em hiện tại không muốn thấy mặt anh”
Chu Hoàng Anh vẫn đứng đó, xoa xoa lông mày vài lần, rốt cuộc anh vẫn phải thỏa hiệp: “Được rồi, anh sẽ không làm phiền em nữa.

Nếu em đói hãy đến gọi anh bất cứ lúc nào cũng được, anh sẽ làm cơm cho em ăn.”
Nghe những gì anh ta nói, tâm trạng của Lâm Ngọc Linh không những không được cải thiện chút nào mà còn giống như bị tảng đá lớn đè nặng nề hơn.
Bên ngoài không có động tĩnh gì nữa, Lâm Ngọc Linh từ trên giường đứng dậy, không kìm lòng được mà lẳng lặng mở cửa.
Không có ai hết!
Anh ấy thực sự đã bỏ đi…
Cô vừa giận dỗi nói mấy câu thôi, làm sao có thể dỗ dành được vợ trong khi không có tí gì kiên nhẫn như vậy chứ.
Cô tức giận đóng sầm cửa lại, hai mắt bỗng trừng đỏ hoe, nếu có khả năng thì cả đời đừng nói chuyện với cô nữa!

Trong bữa tối, Lâm Ngọc Ninh vẫn còn giận dỗi, mặc cho quản gia nói thế nào, cô cũng không ra ngoài ăn cơm, nhưng hôm nay cô đã tốn rất nhiều sức lực.

Hôm nay chụp ảnh cưới, mười giờ rồi vẫn không kìm được cơn đói mà đi ra ngoài tìm thứ gì đó để ăn.
Sợ bị phát hiện, Lâm Ngọc Linh lẻn ra cửa sau chuẩn bị vào phòng bếp, không ngờ vừa đi qua vườn sau đã thấy đèn sáng lên ở sân cách đó không xa, mơ hồ có tiếng đàn dương cầm.
Khuya rồi mà còn náo nhiệt như vậy?
Lâm Ngọc Linh cảm thấy kỳ lạ, cô không khỏi bị thu hút bởi tiếng nhạc dương cầm, bước lại gần sân.
Cô chỉ thấy, khoảng sân trống trước đây giờ có một cây đàn piano màu trắng, nơi mà nữ ca sĩ đang đắm chìm trong bài hát “For Elisa’.
Ở vị trí trung tâm khoảng sân, một đôi nam nữ đang ôm nhau khiêu vũ thân mật.
Người phụ nữ có thân hình nóng bỏng mặc bộ đồ màu đỏ, trên môi nở nụ cười, trong khi người đàn ông đối diện mặc bộ vest hàng hiệu.
Người đàn ông quay lưng về phía cô, nhưng Lâm Ngọc Linh vẫn có thể nhận ra từ trang phục và đồng hồ đeo tay của anh ta, mấy thứ đó không phải là của Chu Hoàng Anh sao?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi