ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



“Vừa vặn, tôi nghe nói Ngọc Linh rất thích ăn kiwi, những thứ này đều là tôi cố ý gửi từ bên Ý qua đường bưu điện, Ngọc Linh hẳn là đã ăn rồi chứ?” Tạ Miên bí mật cười trộm, cô đem cái đĩa đưa tới trước mặt của Lâm Ngọc Linh: “Nào có muốn nếm thử một ít không?”
Lâm Ngọc Linh làm sao có thể không hiểu lời nói châm chọc của Tạ Miên, cô tỉnh rụi đem cái đĩa đẩy ra, lạnh lùng đáp lại: “Cám ơn ý tốt của cô, nhưng trưởng bối phải được ưu tiên, cô là thiên kim tiểu thư nhà giàu mà không hiểu quy củ này sao? Hơn nữa tôi muốn ăn cái gì Hoàng Anh cũng sẽ mua cho tôi.


Cô cố ý ngẩng đầu lên, đưa tay ôm lấy cánh tay của Chu Hoàng Anh, thanh âm vô cùng ngọt hỏi: “Em nói có đúng không?”
“Ừ, muốn ăn cái gì cứ nói cho anh, anh đều có thể cho em” Quá rõ tâm tư của nữ nhân này, nên Chu Hoàng Anh cũng ăn ý mà phối hợp theo.

“Anh thật tốt” Đầu của Ngọc Linh khẽ tựa vào cánh tay của Chu Hoàng Anh, trong lời nói mang theo mấy phần phô trương.


Tạ Miên ngây tại chỗ nhìn hai người ân ái mà lúng túng cực kỳ, cô ta dứt khoát nhếch miệng nhỏ nhắn lên, vẻ mặt vô tội thật giống như bị ủy khuất đến cực điểm vậy.

Lâm Ngọc Linh hài lòng cười lạnh một tiếng, cùng cô đấu? Đừng quên Chu Hoàng Anh là con bài duy nhất mà cô đã đặt cược!
Nhưng điều này làm cho Sở Nhược Phi bị chọc tức, bà ta tức giận hét lên: “Chu Hoàng Anh! Ông nội vẫn còn ở nơi này, các người như vậy là không tôn trọng các vị trưởng bối, còn ra cái thể thống gì nữa!”
Nghe vậy, Chu Hoàng Anh an ủi sờ nhẹ lên đỉnh đầu của Lâm Ngọc Linh, lúc này mới cùng cô tách ra, ngồi ở bên cạnh bà ta.

“Tạ Miên, đến đây ngồi bên cạnh bác…
Sở Nhược Phi cố ý nói, vị trí của cô ta chính là ở bên trái của Chu Hoàng Anh.

Bà ta chính là muốn cùng với Lâm Ngọc Linh đấu với nhau.

“Dạ, bác gái.


Tạ Miên khôn khéo đáp ứng, sắc mặt tái nhợt đi rất nhiều, chẳng qua là cô ta không nghĩ tới, thân thể cô ta còn chưa ngồi được xuống dưới ghế, bên tai liền vang lên thanh âm của Chu Hoàng Anh: “Không phải mẹ nói là có cuộc họp của gia đình sao? Tạ Miên tới đây ngồi không phải là phù hợp đó chứ?”
“Có gì mà không thích hợp chứ, Tạ Miên là con dâu mà nhà họ Chu ta nhận, tất nhiên nó có thể trở thành người một nhà rồi.

” Sở Nhược Phi hung dữ đáp lại.


Chu Hoàng Anh nghe xong, khóe môi liền nhếch lên: “Nhận làm con dâu sao? Mẹ, con không nhớ mẹ và ba còn có đứa bé thứ hai.


Nghe lời anh nói, Chu Thẩm Ngôn cùng Sở Nhược Phi sắc mặt đều có biến đổi, nhất là Chu Thẩm Ngôn giống như là đã bị hút tất cả huyết sắc vậy, nhợt nhạt đến đáng sợ.

“Hỗn láo… mày… mày làm sao có thể nói chuyện với ba mẹ như thế!” Sở Nhược Phi tức giận khiến cánh tay phát run.

Chu Hoàng Anh nâng ly trà ở trên tay khẽ nhấp một cái, tròng mắt bình tĩnh nhìn ly trà trong tay: “Ồ? Vậy thì tại sao con lại không nhớ mình có vợ hai từ khi nào nhỉ?”
“Cái gì mà thứ hai? Tạ Miên là thứ nhất!
Người đàn bà này nhiều nhất là một người không biết xấu hổi”
“Toang!”
Lời của Sở Nhược Phi vừa nói xong, lực trong tay Chu Hoàng Anh chẳng biết lúc nào đã tăng lên, ly trà cũng gắng gượng bị bóp nát.

Giọng của anh âm trầm đến đáng sợ, chỉ một câu ngắn gọn nhưng đã trịnh trọng tuyên bố: “Ngọc Linh là duy nhất”
“Mày…”
Nhìn thấy tính khí của Sở Nhược Phi sắp.

tăng lên, lại còn cãi vã một phen với Chu Hoàng Anh, Chu Thẩm Ngôn vội vàng mở miệng mắng bà ta: “Được rồi, đừng có cãi vã với con trai nữa, đang có nhiều người nhìn, đừng để bị mất mặt”

Sở Nhược Phi giận dữ hừ một tiếng, Tạ Miân vội vàng thức thời rót cho bà ta một ly nước trà cho bà ta bình tĩnh lại.

Sở Nhược Phi nhận lấy, cố ý chọc tức Lâm Ngọc Linh, giọng nói chanh chua: “Cảm ơn con dâu tốt của mẹ”
Mi tâm nặng nề của Lâm Ngọc Linh giât mình, mặc dù không có tỏ thái độ gì, nhưng trong lòng lại cực kỳ không thoải mái.

“Bác gái là người có tính tình thẳng thắn như vậy, nên con đừng có để ý” Chu Thẩm Sơn nhìn về phía Lam Ngọc Linh cười một nụ cười, ông ta nhìn về phía của Chu Hoàng Anh, bất đắc dĩ thở dài một cái: “Lần này, họp gia đình kêu con về là muốn cùng con thương lượng một chút chuyện.


Chu Hoàng Anh nắm lấy ly trà, ngón tay không khỏi siết chặt: “Vây thì nói đi.


“Con có muốn cân nhắc để Ngọc Linh ra phòng khách đợi chúng ta không?” Chu Thẩm Sơn cố ky nhìn Ngọc Linh một cái, rất hiển nhiên, đề tài này đối với cô là rất nhạy cảm.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi