ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Lời như vậy… Trước kia Tạ Miên sẽ không nói!
“Thủ… Thủ trưởng!”
Ngay lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng báo cáo của vệ Lâm Ngọc Linh ‘soạt’ một cái liền từ trên ghế salon đứng lên, cô giống như đã biết được cái gì, chợt đẩy cửa phòng bao ra, đúng như dự đoán Chu Hoàng Anh đứng ở cách đó không xa.

Chu Hoàng Anh đi tới hết sức gấp gáp, quần áo và kiểu tóc đều có chút xốc xếch, lúc thấy Lâm Ngọc Linh thì trong nháy mắt đó anh có chút bất ngờ, nhưng khi ánh mắt chạm đến vết thương trên cánh tay Lâm Ngọc Linh, hơi thở nhất thời âm trầm xuống.

Lâm Ngọc Linh chợt nhào vào trong ngực Chu Hoàng Anh, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trong lồng ngực anh ấy, ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, nước mắt lập tức tuôn ra: “Rốt cuộc anh cũng đã tới!”
Ở trước mặt người ngoài cô luôn tỏ ra mạnh mẽ kiên cường, nhưng khi ở bên cạnh Chu Hoàng Anh tất cả sự yếu ớt của cô đều được thể hiện ra.


Cô so với ai khác đều biết rõ Chu Hoàng Anh sẽ che chở tất cả cho cô!
Chu Hoàng Anh nâng cánh tay Lâm Ngọc Linh lên, cho dù đã được xử lý qua vết thương cũng không còn dọa người nữa, nhưng sắc mặt anh vẫn như cũ xanh mét đáng sợ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lê Thúy bị dọa sợ cả người run run một cái, giọng nói cô ấy run rẩy vội vàng đem chuyện tối hôm nay giải thích cho Chu Hoàng Anh một phen!
Trong nháy mắt, trong mắt Chu Hoàng Anh nổi lên sát ý, giọng lạnh lùng hỏi lại: “Kẻ đó đâu?”
“Phát… Phát ca lão ta đã rời đi.


Mở cửa giao phó với vệ sĩ.

“Rất tốt” Chu Hoàng Anh cánh tay rũ xuống nảm chặt tiếng khớp xương kêu vang, sắc mặt cực kỳ dọa người: “Tôi muốn lão ta còn sống mang đầu tới đây!”
“Không thành vấn đề!” Vệ sĩ kia đáp ứng vô điều kiện, so với Chu Hoàng Anh, thế lực của Phát ca thật không coi vào đâu!
“Đau không?” Anh ấy ôn nhu hỏi Lâm Ngọc Linh, bàn tay dừng ở giữa không trung không biết nên đặt ở nơi nào trên người Lâm Ngọc Linh, trông cô ấy yếu ớt như vậy làm cho Chu Hoàng Anh không đành lòng chạm vào.

“Đau…” Lâm Ngọc Linh cũng không giấu giếm, ủy khuất bĩu môi nhỏ nhắn trông dáng vẻ đáng thương cực kỳ.

Vẻ mặt của cô như vậy Chu Hoàng Anh chưa từng thấy qua, ở trên chiến trường nguy hiểm thì anh cũng chưa từng thấy khiếp đảm một chút nào, nhưng lúc này nhìn Lâm Ngọc Linh như vậy, anh liền thấy hốt hoảng.


Hận không thể chuyển hết tất cả đau đớn trên người em ấy sang trên người mình, thay cô gánh vác!
“Anh đưa em đi bệnh viện.

” Anh ấy ôm ngang Lâm Ngọc Linh lên.

“Anh Hoàng Anh, để em đi cùng anh” Tạ Miên cầm đồ trên ghế salon liền đi theo.

Chu Hoàng Anh vứt sang một ánh mắt sắc bén: “Không cho phép…
“Hoàng Anh, là… là Tạ Miên cứu em, nếu không em đã sớm bị Phát ca bắt được!”
Thần trí đang mơ mơ màng màng, Lâm Ngọc Linh vẫn không quên vì Tạ Miên vừa nói chuyện.

Chu Hoàng Anh hạ mắt xuống nhìn Lâm Ngọc Linh, ánh mắt cưng chiều, “Được, em nói cái gì chính là cái đó.


Anh không ngăn cản nữa, ôm cô bước chân cực nhanh đi về phía trước.


Đi tới bệnh viện, Lâm Ngọc Linh đã hôn mê, tất cả trấn định của Chu Hoàng Anh cũng biến mất, anh điên cuồng kéo bác sĩ đưa Lâm Ngọc Linh vào phòng cấp cứu.

Lê Thúy thấy Lâm Ngọc Linh bị thương nặng như vậy, nhưng cô ấy cũng đã chịu kích thích quá lớn, gắng gượng đến lúc này mới ngủ.

Chu Hoàng Anh cùng Tạ Miên ở cửa chờ, trong chốc lát, bác sĩ liền đi ra giao phó: “Lâm tiểu thư không có chuyện gì, chẳng qua là mất máu quá nhiều tạo thành hôn mê, bây giờ nhất định phải mau chóng truyền máu”
“Vậy còn không mau làm đi!” Chu Hoàng Anh trầm giọng ra lệnh.

“Đây chính là vấn đề.

” Nói tới chỗ này, sắc mặt bác sĩ liền hiện lên một tầng ưu sầu, “Lâm tiểu thư là loại máu hiếm HR âm tính, trong kho máu của bệnh viện chúng tôi tồn kho cũng không đủ, cho nên…”
Máu HR âm tính!
Nghe vậy, tròng mắt Chu Hoàng Anh thâm thúy nặng nề trầm xuống!
Cô lại không nói cho anh biết, khó trách bình thường Lâm Ngọc Linh đau một chút thì đã kêu, thật ra thì cô chỉ cần bị một chút thương cũng phải cẩn thận?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi