ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Qua một hồi lâu cũng không nhận được.

câu trả lời của Lâm Ngọc Linh, mí mắt của Tạ Miên có chút buông xuống, ánh sáng trong mắt đã hiện lên một tia ảm đạm, tâm trạng của cô ta có chút thất vọng, nhưng chỉ một giây sau cô ta lại nhanh chóng trở lại dáng vẻ hiền lành: “Không có gì, dù sao vẫn còn nhiều thời gian, tôi sẽ cố gắng để cho cô hoàn toàn chấp nhận tôi”
Nói xong, cô ta nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế: “Thời gian không còn sớm, tôi cũng không quấy rầy cô cùng anh Hoàng Anh nữa, mọi chỉ phí tổn thất trong phòng bếp cứ tính cho tôi, là do tôi tự làm tự chịu”
Lâm Ngọc Linh tự mình đưa tiễn cô ta tới cửa, vẫn không quên dặn dò: “Đi đường cẩn thận một chút!”
“Yên tâm đi”
Nhìn theo bóng lưng của Tạ Miên cho đến khi khuất hẳn, đến lúc này cô mới đóng cửa biệt thự lại.


Trên ghế sô pha, Chu Hoàng Anh đang nhắm mắt dưỡng thần, một tay anh đang xoa huyệt thái dương, tay còn lại thỉnh thoảng gõ nhịp xuôi theo thành ghế sô pha, thanh âm khàn khàn truyền ra: “Tạ Miên cuối cùng cũng chịu đi về rồi à?”
Lâm Ngọc Linh giả vờ không để ý tới anh, quay người muốn đi lên phòng ngủ trên lầu.

Thời điểm cô đi ngang qua người của anh, anh lại chậm rãi ung dung mở miệng nói: “Còn muốn kiếm chuyện với anh? Người không biết còn tưởng rằng em muốn kết hôn với Tạ Miên đấy”
Nghe anh nói, cơn tức trong lòng cô l tức bùng nổ, cô thuận tay cầm một cái gối gần đó lên, đánh về phía anh: “Anh nói mê sảng cái gì vậy, đồ bại hoại!”
(*)Bại hoại: hư hỏng, suy đồi đạo đức.

Chu Hoàng Anh đưa tay lên tiếp được, tư thế kia cũng vô cùng anh tuấn.

Đánh xong, cô liền phủi tay bỏ đi, đồ đàn ông xấu xa, có bản lĩnh thì đừng có tới tìm cô nữa!
Lâm Ngọc Linh đang tính toán khi nào thì Chu Hoàng Anh sẽ đến tìm cô xin lỗi, không ngờ được, đến nửa đêm anh đột nhiên nhận được cuộc gọi từ quân khu, có một nhiệm vụ khẩn cấp cần anh lập tức đi tuần tra.

Mặc dù lúc anh trở về phòng ngủ thu dọn đồ đạc tạo nên tiếng động rất nhỏ, nhưng đối với người đang ngủ không được là cô vẫn ngoài ý muốn phát hiện ra, nhân lúc anh đang đi thay quân phục, cô lén lúc đem hòm thuốc trị thương đã chuẩn bị sẵn từ trước giấu vào trong hành lý của anh.


Hòm thuốc này là do cô tự tay chuẩn bị, sẽ không chiếm nhiều diện tích, bù lại lượng thuốc mang theo cũng vô cùng đầy đủ Nhiều lần sau khi anh thực hiện xong nhiệm vụ đi tuần trở về, cô đều phát hiện trên người anh hoặc nhiều hoặc ít, lần nào trên người cũng có chút thương tích nhỏ, để như vậy anh có thể kịp thời tiện tay lấy thuốc ra bôi cho mình.

Anh chuẩn bị xong liền mở cửa bước ra ngoài, cô cũng đã yên lặng nằm lại ở trên giường, mãi cho đến khi anh ngoài ý muốn phát hiện ra bên trong hành lý của mình nhiều hơn một hòm thuốc trị thương, anh mới biết được cô thật ra cũng chưa có ngủ.

Anh nhìn người phụ nữ đang nằm ở trên giường, thân thể cô cuộn lại thành một khối ở trong chăn, ánh mắt của anh dần dần biến đổi, trở nên vô cùng dịu dàng, anh đưa tay lên nhìn thời gian trên đồng hồ, nhìn thấy còn một chút nữa mới đến giờ, anh liền nhanh chóng đi đến cạnh giường, cúi người ôm lấy cô, cách một lớp chăn bao phủ đem cô ôm chặt vào trong ngực.

Lâm Ngọc Linh có chút sợ hãi, buột miệng rên rỉ một tiếng “ưm”, Chu Hoàng Anh nghe thấy được, mở miệng trêu ghẹo cô: “Thừa lúc anh không để ý làm một chút thủ đoạn vặt vãnh này, em cho là anh không nhìn ra được hay sao?”
“Em chỉ là sợ anh bị thương thôi, mẹ của anh lúc đó lại trách em chăm sóc anh không đủ chu đáo!” Rõ ràng là đang quan tâm, cô lại cứ thích khẩu thị tâm phi.

(*)Khẩu thị tâm phi: miệng nói vậy nhưng tâm lại không nghĩ như vậy.

“Ngọc Linh, hiện tại tâm tư của em còn quá đơn giản, sau này em sẽ hiểu được anh là bởi vì để cho em có thể sống khỏe mạnh, Tạ Miên người này không thể không đề phòng.



Giọng nói của Chu Hoàng Anh cực kỳ nghiêm túc, mở miệng nói với cô.

Lâm Ngọc Linh cũng bị giọng điệu này của anh làm cho mềm nhữn, có chút thỏa hiệp với anh: “Em biết chứ, nhưng mà mỗi một người đều có quyền được tha thứ lỗi lầm, em cũng là phụ nữ, em cảm giác được Tạ Miên của hiện tại thực sự rất chân thành, hay là chúng ta hãy cho cô ấy một cơ hội có được không?”
“Em tự quyết định đi” Anh thở dài, nhẹ giọng nói, cũng không tiếp tục tranh luận cùng cô nữa.

Tính tình của cô vốn rất bướng bỉnh, cho dù anh có nói gì cô cũng sẽ không để lọt vào tai, nếu như nói tiếp ngược lại sẽ làm cho tình cảm của cả hai bị ảnh hưởng Lâm Ngọc Linh vô cùng mừng rỡ, Chu Hoàng Anh ấn vào chuông báo hiệu ở đầu giường, cho gọi quản gia tới, ra lệnh: “Lần này tôi phải đi công tác một tuần lễ, sau khi tôi đi rồi mọi việc ở trong nhà đều do phu nhân quản lí, phải tuyệt đối nghe theo lệnh của phu nhân, chăm sóc cho cô ấy nghe rõ chưa?”
“Dạ!”
Quản gia cung kính trả lời “Phải đi công tác tận một tuần lễ, lâu như vậy sao…!” Thông báo đột ngột này của anh khiến cho cô cực kỳ buồn bã.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi