ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Hơn nửa ngày, cô mới trở lại bình thường được, giọng nói có hơi nghẹn ngào tràn ngập không phải đã nói là đi một tuần sao?”
Chu Hoàng Anh dịu dàng vuốt ve sau gáy Nhớ em quá nên nhịn Ợ sớm hơn, sao em thấy anh về mà lại không vui vậy?”
“Sao có thể chứ!” Lâm Ngọc Linh phản đối, cánh tay của cô vòng lên cổ anh, ánh mắt cực kỳ tình cảm nói: “Anh không biết mấy ngày nay em phải vượt qua thế nào đâu, mỗi ngày em đều nghĩ tới lúc anh à không có anh mỗi phút mỗi giây đối với em đều như tra tấn!
Từng câu từng chữ cô nói đều xen lẫn một ít uất ức bên trong, Chu Hoàng Anh hôn một cái lên môi cô, đau lòng nói: “Vất vả cho em rồi, anh được nghỉ một tuần lễ, có chỗ nào muốn đi thì anh dẫn em đi chơi một lần”
“Nói rồi đó không cho phép anh chơi xấu!” Lần này, cuối cùng trên gương mặt Lâm Ngọc Linh cũng lộ ra nụ cười hạnh phúc.


“Cô Tạ, sao cô cũng tới đây?” Đúng lúc này, ở phía sau lưng quản gia đột nhiên mở miệng kêu lên.

Lúc này Lâm Ngọc Linh mới nhớ tới Tạ Miên, cô vội vàng bình tĩnh lại rồi xách giúp cô ta vali hành lý nặng nề đi vào.

Nhìn thấy cô ta, vẻ mặt Chu Hoàng Anh trầm xuống, anh vặn hỏi: “Em nên cho anh một lời giải thích đúng không?”
Nghe anh nói như vậy, trước tiên Lâm Ngọc Linh nhờ quản gia sắp xếp cho Tạ Miên, sau đó lôi kéo Chu Hoàng Anh lên lầu.

Sau khi đóng cửa lại, cô lập tức mở miệng giải thích: “Công ty của Tạ Miên có chút chuyện xảy ra, tất cả thẻ của cô ấy đều bị cha cô ấy đóng băng hết rồi, bây giờ ngay cả tiền thuê khách sạn cũng không có, em thấy cô ấy đáng thương nên mới đưa cô ấy tới đây ở”
“Em có từng hỏi qua ý của anh chưa?”
Trong giọng nói của Chu Hoàng Anh có hơi khó chịu.

“Em cũng quyết định bất ngờ mà, lúc đầu định đêm nay sẽ gọi điện thoại cho anh, ai biết đâu anh về sớm như v: “Cô ta không thể ở chỗ này, tiền thuê khách sạn anh sẽ đưa dư giả!” Anh lạnh lùng trả lời.

Lâm Ngọc Linh có hơi do dự nói: “Ngay từ đầu em cũng nghĩ giống như anh, nhưng em thấy trạng thái tinh thần của Tạ Miên không tốt lắm, em sợ cô ấy sẽ nghĩ không thông rồi xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, cho nên em mới muốn giữ cô ấy ở bên cạnh để chăm sóc một thời gian”

“Cô gái, có phải em điên rồi không?”
Giọng nói của Chu Hoàng Anh không tự chủ cao lên một khoảng.

Thấy anh có hơi tức giận, Lâm Ngọc Linh nhẹ nhàng chớp nhẹ mắt một cái, một chút ngoài ý muốn cũng không có.

Luôn luôn quật cường như cô nhưng lúc này cũng không nhịn được mềm mại xuống thương lượng với anh: “Em biết anh chán ghét cô ấy, nhưng Tạ Miên cũng đã nói sẽ nhanh chóng giải quyết xong công chuyện của công ty, còn bây giờ cô ấy quá đáng thương, anh coi như nể mặt em đi, để cô ấy ở lại đây một khoản thời gian ngắn được không?
Vốn dĩ Chu Hoàng Anh không tin tưởng mục đích của Tạ Miên chỉ đơn giản như vậy, anh muốn từ chối nhưng khi nhìn tới biểu hiện vô cùng đáng thương của cô khi nhìn mình thì thật sự là anh không nói nên lời.

“Anh chỉ cho cô ta nhiều nhất là một tuân lễ, nếu như không thể giải quyết xong thì đừng có trách anh quá rõ ràng!”
Chu Hoàng Anh vẫn nhượng bộ, một tuần sau anh không có ở nhà, nếu không có anh che chở cho dù thế nào cũng không thể để Lâm Ngọc Linh ở chung với Tạ Miên.

Lâm Ngọc Linh vui sướng “Uh” một tiếng, nhưng cô còn chưa nhấc chân rời đi.

Chu Hoàng Anh hình như nhận ra cái gì đó: “Có phải em còn muốn nói với anh cái gì không?”

Lâm Ngọc Linh cũng không giấu diết “Đó là liên quan đến việc công ty của Tạ Miên, em nhớ hình như anh có quan hệ hợp.

tác với cô ấy…”
“Không có việc này, để cô ta ở lại đã là ranh giới cuối cùng của anh, công ty cô ta xảy ra vấn đề gì thì tự cô ta xử lý đi, đừng hy vọng anh sẽ giúp đỡ cô ta cái gì”
Cô còn chưa nói hết thì Chu Hoàng Anh đã đoán ra ý tứ của cô và nói rõ, từ chối không chút nể nang.

Anh không thể nào quên được lúc đầu cô †a phá hỏng tình cảm của họ như thế nào!
Lâm Ngọc Linh cũng không hy vọng gì nhiều vào chuyện này, cô trả lời “Được” một tiếng, tuu có hơi mất tinh thần nhưng vẫn nhanh chóng thay đổi thành quay sang ôm eo anh, khen ngợi nói: “Ông xã à, trên thế giới này anh là người đàn ông có lòng tốt nhất đấy”
Chu Hoàng Anh nhẹ giọng thở dài nói: “Em nhớ kỹ cho anh, anh cực kỳ ít lòng thương hại, chẳng qua vì người cầu xin anh là em cho nên anh mới thiên vị như vậy, vì Lâm Ngọc Linh em, anh có thể làm bất cứ chuyện gì dù anh không thể!”
Bởi vì anh mà trái tim Lâm Ngọc Linh như được đổ đầy làn nước ấm, có người chồng như này, cả đời còn cầu mong gì nữa?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi