ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Đôi môi mỏng của Chu Hoàng Anh khẽ mở, như thể đang thở dài, ngầm chấp nhận hành động tùy hứng của cô Trên thực tế, làm sao anh có thể không mệt mỏi cho được?
Cho dù có như thế nào thì cũng là giường nằm trong khách sạn năm sao, cùng nhà xe quả thực là một cái trên trời một cái dưới đất.

Nhưng bây giờ anh không nói được, cũng không có cách nào ép buộc cô về khách sạn, nên không còn cách nào khác là đành phải chiều theo ý cô.
Thấy anh không còn động tĩnh gì nữa, Lâm Ngọc Linh vui vẻ ở bên cạnh dọn đồ, mở ghế sô pha và dựng một tổ ấm tạm thời bên cạnh.
Cô ôm chặt cánh tay anh: “Em rất nhớ anh.

Lúc ở bên ngoài, em đã nghĩ, nếu bác sĩ đi ra, em phải là người xông vào trước, sau đó chỉ ôm chặt lấy anh không buông”

Ngoan” Người đàn ông cố gắng từ trong kẽ môi mình phát ra một tiếng nhỏ.
Với tác dụng còn sót lại của thuốc mê trong cơ thể anh, ngay cả nói chuyện cũng phải nỗ lực rất nhiều.
“Đừng nói nữa, nghe em nói” Lâm Ngọc Linh đặt ngón tay lên môi anh một cách bá đạo: “Trong mấy tiếng chờ đợi này, em đã thề rằng sau này sẽ không ngại mệt mỏi, nhất định phải cùng sư phụ luyện tập thật tốt, phải thật mạnh mẽ, cường tráng, đủ mạnh mẽ để bảo vệ anh!”
Đồ ngốc.
“Sau này, em sẽ học cách thông minh hơn.

Dù có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ không xa cách anh, dù có chết em cũng sẽ ở bên anh.

Chứ không đến mức sợ hãi mà phải bỏ cơm như hôm nay.


Đại ngốc.
Khi cô lẩm bẩm một câu, thì một từ tương tự sẽ bật lên trong tim người đàn ông.
Từ ngốc trở thành đại ngốc, sau khi đồng thanh nói xong, tác dụng của thuốc mê gần như không còn, anh ôm lấy người phụ nữ nhỏ bé bên cạnh ôm vào lòng, ngón tay thon dài đặt lên cảm cô, khẽ nâng lên: “Gã ta có làm gì em không?”
“Hả?” Động tác đột ngột của anh khiến Lâm Ngọc Linh có chút bối rối.
“Người đàn ông đó đã làm gì em?”
“Chậc, gã ta véo căm em muốn ôm em, nhưng em đã phản kháng rất quyết liệt!” Lâm Ngọc Linh nhanh chóng cáo trạng: “Anh muốn chặt tay gã ta sao?”

“Đương nhiên.”
Lâm Ngọc Linh cong môi nở nụ cười: “Có câu này là đủ rồi.

Em sẽ tự báo thù cho chính mình, đem anh ta băm thành thịt nhỏ rồi mang cho chó ăn!”
Đồng ý.
Cô vợ nhỏ của anh quả thực càng ngày càng hung dữ.
Nhưng anh lại thích sự tàn bạo này.
Nụ hôn của Chu Hoàng Anh nhẹ nhàng đáp xuống trán cô, cánh tay anh ôm chặt cô vào lòng: “Hôm nay, anh thực sự bị hù chết khiếp.”
“Ừ, anh cũng làm em sợ chết khiếp, mười lăm người có súng, vậy mà anh thật sự có thể sống sót.”
“Không, ý anh là, anh mới là người phải sợ chết khiếp khi thấy em bị gã ta ép như vậy, Lâm Ngọc Linh, em có biết trong lòng anh em quan trọng như thế nào không?”
Giọng người đàn ông khàn khàn.
Giọng điệu này như hát một bản tình ca hoài cổ, da diết.
Lâm Ngọc Linh sửng sốt, cô không ngờ anh lại nói như thế này: “Vậy lúc đó anh đang nghĩ gì?”
“Khi nào?”
“Là khi đối mặt với mười lăm người đó.”
“Lúc đó anh nghĩ, anh muốn tìm em, muốn tới chỗ em càng sớm càng tốt, để em không xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.”
Người đàn ông nghiêm túc.

Lâm Ngọc Linh không thể không nhìn lên.
Anh vẫn giống như lần đầu tiên cô được nhìn thấy anh, chỉ là nét mặt khác biệt, khí chất cao quý cùng khí chất điềm đạm, dáng vẻ như một mỹ nam vừa bước ra khỏi phòng tắm, đủ để khiến trái tim bất cứ cô gái nào.
cũng phải rung rỉnh trước anh, nhưng cô luôn cảm thấy rằng trong khoảnh khắc này anh có chút khác lạ.
Có gì đó đã thay đổi Khiến cô có chút không thích ứng kịp.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Đầu ngón tay anh gõ nhẹ lên lông mày cô.
“Cảm giác như anh đột nhiên thay đổi.”
“Hả?”
“Trước kia luôn là dáng vẻ cao cao tại thượng, bây giờ dường như… Cảm giác như cô đang từng bước kéo anh xuống khỏi thần đàn tôn thờ thần thánh.
Không còn quá tầm với của cô, cũng không hờ hững lạnh lùng như các “nam thần” khác trên ti vi nữa.

Chu Hoàng Anh bây giờ lại rất chân thật, khiến cho cô có cảm giác hoảng sợ không thể giải thích được.
Như thể anh là một người hoàn toàn khác lạ.
Theo bản năng, cô cảm thấy sợ hãi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi