Hai người họ đi dạo xung quanh căn nhà nhỏ cổ kính của Thủy Châu một lát, sau khi nhận được cuộc gọi từ Chu Hoàng Anh, họ quay trở lại nơi mà họ đã tách ra lúc đầu.
Ở đằng xa, Lâm Ngọc Linh đang ngồi trên người Chu Hoàng Anh, không biết đang nói chuyện gì mà cười run lên, trên tay còn cầm một tách cà phê, có vẻ như đang giảng co với Chu Hoàng Anh.
“Chị dâu, chị sắp làm đổ hết cà phê của đại ca rồi” TTA bước lại gần “Anh ấy không thể uống thêm cà phê nữa, hôm nay đã ba cốc rồi, lỡ tối không ngủ được thì sao? Tối mà không ngủ là không tốt đâu” Lâm Ngọc Linh nghiêm khắc trách mắng vị thủ trưởng nào đó.
TTA cũng cảm thấy có chút đạo lí: “Chậc chậc chậc, chị dâu thật sự là mẹ hiền dâu thảo.
”
“Khi nào thì em định làm một người mẹ in dâu thảo đây?” Chu Hoàng Anh nhướng mày.
“Chờ em trở thành phát thanh viên số một thế giới đi” Tốc độ trả lời của Lâm Ngọc Linh nhanh đến mức logic cũng phải xoay chuyển trong vài phút.
Bởi vậy mới nói, anh không hài lòng lắm.
khi để cô ở cùng với Tiêu Thành Đạt, trước kia là một con thỏ mềm mại dễ thương biết bao, giờ lại bị dạy cho nanh vuốt đều lộ ra, nhưng mà anh vẫn thích.
Bữa tối bốn người lần này, họ tìm đến một nơi gọi là “Đắc Nguyệt Lầu”, nghe nói là nhà hàng đặc biệt nhất ở Tô Châu.
Chỉ một con tôm chiên cũng mấy triệu, ở những nơi khác đều là một bát cơm hơn 3 ngàn, ở đây là một bát hơn 30 ngàn, hơn nữa còn phân ra gạo cao cấp, gạo trung cấp và gạo thường, một bát cơm cao cấp phải hơn 120 ngàn Đúng là ăn cướp mà.
Lâm Ngọc Linh và Hà Thanh Nhàn nhất trí đưa ra kết luận.
Sau khi xem giá, hai người mệnh danh là dân ăn uống lại vô cùng kiềm chế.
“Đừng ngại, trước kia, lúc đại ca dẫn bọn tôi đi ăn lẩu, một đĩa thịt bò hơn một triệu ba mà anh ấy gọi một hơi đến mười đĩa, tôm hùm lớn 560 ngàn, mỗi người hai con, sau khi ăn xong vẫn có thể tiếp tục, ăn hết một nồi lẩu, đủ để mua một chiếc xe hơi” Trề Tuấn Anh không hề khách sáo mà gọi đồ ăn: “Lấy cho tôi một đĩa cần tây, cả canh đậu hũ trắng cá cơm nữa, nhớ đập thêm hai quả trứng và bỏ đầu cá cơm”
Không thể không nói, những món ăn anh †a gọi đều là những món Hà Thanh Nhàn thích ăn trong hai ngày qua.
Hơn thế, ngay cả một số chỉ tiết nhỏ của cô ấy trong bữa ăn, anh ta cũng cẩn thận để ý, rất chu đáo “Hai người có chuyện gì?” Lâm Ngọc Linh thì thào hỏi cô bạn tốt ngồi bên tay trái của mình.
“Chẳng có gì cả, chắc là bọn tớ hay ngồi cùng nhau nên anh ta mới nhớ thôi.
”
Hở?
Là vậy sao?
Lâm Ngọc Linh quay đầu lại, ghé sát vào Chu Hoàng Anh phía bên phải: “Ngài thủ trưởng thân yêu ơi, ngài có nhớ em đã ăn gì trong hai ngày qua không?”
“Không nhớ được”
Nhìn xem.
Đây là vợ chồng còn không nhớ, giữa Hà Thanh Nhàn và TTA nhất định có tia lửa rồi!
“Em gọi cũng xong rồi đó, đại ca, anh gọi đi” Lúc này, người đối diện mới đưa thực đơn qua.
Anh nhận lấy, ngón tay dài lướt qua vài trang, hé môi như thể đang đếm bảo bối trong nhà vậy: “Cá sóc, thịt gà tơ, thịt heo.
chua ngọt, tôm ngọc bích, lươn rán dầu, cua tuyết và món chả cá nữa”
XI Theo lí mà nói thì mấy món này chắc cũng phải đến vài triệu.
Lâm Ngọc Linh chợt ngỡ ngàng.
Cô nhớ lúc nãy Chu Hoàng Anh nói là không nhớ, sao giờ lại gọi mấy món này, đây đều là món mà mấy ngày trước cô rất thích ăn? Không phải là cá, tôm thì lại là gà, khi trên núi những thứ này cô đã ăn rất nhiều rồi.
“Ờm, các vị đây có tất cả bốn người, có cần gọi nhiều như vậy không?” Nhân viên phục vụ bắt đầu nghỉ ngờ hai người đang giả vờ lớn tiếng.
“Chúng tôi có hai người đàn ông và hai con lợn con” Chu Hoàng Anh không ngẩng đầu đáp: “Bánh táo tàu, tôm chiên dầu, ồ, cơm bát bảo.
”
Lâm Ngọc Linh vùi đầu vào lòng bàn tay.
Cô cảm thấy hình ảnh của mình trong mắt Chu Hoàng Anh ngay lập tức trở nên không hoàn hảo.
“Uống cái gì?”
Thế nhưng lúc này, anh lại quay đầu lại hỏi cô gọi đồ uống gì Lâm Ngọc Linh chỉ lắc cổ mà không ngẩng lên: “Sao cũng được”