ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Như một cơn gió.

Lâm Ngọc Linh chạy tới nhà vệ sinh cách đó không xa, tốc độ nhanh đến mức người ta phải chép miệng.

Khi cô đang run rẩy vịn tường đi ra, khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông nào đó, không hiểu vì lý do gì, cảm giác mắc tiểu vốn dĩ đã trào hết ra ngoài lại quanh quẩn trong bàng quang.

*À, em, em chỉ tùy tiện đến đây xem một chút” Lâm Ngọc Linh giải thích với một nụ cười khô khan.

“Xe taxi của Chu phu nhân rất lợi hại, còn có thể tùy tiện đi lại được cơ đấy?”
“Được thôi, em thừa nhận đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa anh và bác quản gia Sau đó em có chút lo lắng cho sư phụ, vì vậy mới muốn đến xem xem.


Em không nói với anh vì sợ rằng anh sẽ nổi giận, lúc trước em đã hứa với anh là sẽ giữ khoảng cách với sư phụ rồi” Lâm Ngọc Linh càng nói giọng càng nhỏ đi.

Vẻ mặt của anh cũng lạnh đi một chút.

Xem ra cô vẫn còn nhớ “tên xe”
Anh bỏ lại hai từ và tự mình đi về phía trước.

Lâm Ngọc Linh như được sống lại, vội vàng chạy theo anh.

Nếu nói về chuyện chân dài, chân ngắn thì thật không công bằng! Cô cao khoảng một mét bảy, chân dài xấp xỉ một mét Thế nhưng, Chu Hoàng Anh lại cao 1m9 và chân thì dài tới 1m2!
Đặc biệt là từ khi còn là một quân nhân, anh đã học cách đi vừa nhanh vừa chuẩn xác rồi.

Lâm Ngọc Linh suýt chút nữa thì lạc vào trong biển người, chật vật mãi mới lên được xe, dựa vào lưng ghế, nhưng lại liếc mắt thấy người đàn ông bên cạnh, cô sợ hãi đến độ ngồi phắt dậy.

Cô ngại ngùng sờ mũi Suốt quãng đường về nhà, cả hai người chẳng ai lên tiếng.

Vừa vào nhà.

Chu Hoàng Anh liền bước thẳng đến phòng làm việc.

Lâm Ngọc Linh dứt khoát chọn đi theo sau anh.


Bước vào phòng làm việc, Lâm Ngọc Linh cảm thấy bản thân có thái độ rất đúng mực, phẩm hạnh đoan trang, quả thật là hình tượng chuẩn mực của một người phụ nữ tốt.

Cô thẳng lưng, hóp bụng, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, đứng trước bàn của Chu Hoàng Anh, bộ dạng như thể xem cái chết nhẹ tựa lông hồng.

“Em định đứng đấy suốt à?”
“Em tự phạt đứng!”
Chu Hoàng Anh “ừm” một tiếng, bật máy tính lên, không biết nói chuyện với ai mà thỉnh thoảng lại cong môi.

Lâm Ngọc Linh tò mò muốn chết, nhưng không dám nhúc nhích, chỉ đành nhìn anh thầm oán giận.

Này!
Người đàn ông giơ tay ấn lông mày, anh nhận ra rằng, chỉ cần cô nhìn mình với ánh mắt như cún con nhìn xúc xích, thì anh đã chẳng thể bình tĩnh mà làm bất cứ việc gì nữa rồi.

Bao gồm việc lặng lẽ thảo luận với sư phụ của cô cách đối phó với việc đột nhiên bị hãm hại.

“Lâm Ngọc Linh”
“Có”
“Hôm nay anh không trách em”
“Khụ… Thật ra, em chỉ muốn hỏi, sư phụ em sao rồi, có thể giúp gì được không mà thôi” Lâm Ngọc Linh xấu hổ gãi gãi sau đầu, mặc dù không làm được việc gì lớn, nhưng mấy chuyện kiểu như thu thập thông tin thì chắc là cô giúp được mà, phải không?
Cách cách.

Anh nhấp chuột, bên trong phát ra một đoạn âm thanh: “Không được để Lâm Ngọc Linh tham gia vào chuyện này, bảo cô ấy làm tốt cuộc thi phát sóng trực tiếp của mình đi, anh cũng có thể làm như đang xem kịch”
Giọng điệu hơi lạnh lùng pha chút khinh thường này, Lâm Ngọc Linh biết đó chính là sư phụ mình.


Cảm giác không được tin tưởng và coi trọng này thực sự rất tồi tệ.

Cô cong môi: “Anh và sư phụ đều là đồ xấu xa, em đã sai lầm khi lo lắng cho hai người, em quay lại xem phát sóng trực tiếp của người khác đây”
Lâm Ngọc Linh từ chối bữa tối, chỉ cầm một chiếc bánh mì thịt và một ly sữa, cô đi vào phòng làm việc nhỏ của mình và cẩn thận xem người dẫn chương trình chơi game.

Đối với nhiều người, cô chỉ xem kiểu cưỡi ngựa xem hoa mà thôi.

Duy chỉ có một người.

Hình như tên là “Lục phu nhân thần bí”thì phải, ©ô vô cùng yêu thích.

Tuy gọi là “phu nhân” nhưng anh ta lại là một người đàn ông sống ở Đông Bắc, có một loạt các video gọi là “Game cũ của Lục phu nhân”, nhìn từ góc độ lịch sử của trò chơi, góc nhìn này rất mới mẻ và độc đáo, nó đòi hỏi phải có kiến thức sâu rộng về các trò chơi.

Điều này gợi cho Lâm Ngọc Linh một ý tưởng không tồi, đồng thời, cũng làm nhòa bớt đi cái ý nghĩ “nhà họ Tạ gây chuyện” trong tâm trí cô.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi