ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



“Anh Chu có IQ cao vô địch thiên hạ, tìm một cô vợ ngốc nghếch rồi sau này sinh ra một đứa con trai thiên tài thì tốt.

Nếu tìm một cô vợ thông minh mà sinh ra được một cô con gái thiên tài, sợ là về sau chỉ có thể cô độc cả đời mất” Lâm Ngọc Linh vừa nói vừa liếc mắt: “Em ăn no rồi, đi lên lâu đây”
Người đàn ông dõi mắt nhìn cô rời đi, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Cô gái nhỏ này.
Vậy mà đã nghĩ đến chuyện con cái rồi, có lẽ cô đã quên hết những cảm giác không an toàn lung tung lộn xộn kia rồi.
Cũng không uống công anh phí hết tâm tư trêu đùa cô.
Cô vẫn nên cười nhiều lên mới đáng yêu.

Sau khi Lâm Ngọc Linh tùy tiện điều tra tài liệu một chút, lười biếng dựa vào ghế ngắm mặt trời bên ngoài.
Nhưng phong cảnh yên tĩnh này lại bị tiếng chuông di động đánh gấy.
Cô nghe máy: “A lô”
“Phải Lâm Ngọc Linh không nhỉ?”
“Là đàn anh ạ?” Lâm Ngọc Linh không ngờ anh ta lại gọi điện thoại cho mình: “Anh tìm tôi có chuyện gì thế?”
“Đài phát thanh sẽ tổ chức du lịch một ngày, bộ phận nhân sự phân công anh tổ chức hoạt động.

Sáng mai sẽ xuất phát, tối mai ăn cơm xong sẽ có chuyến xe đặc biệt đến đón chúng ta về, đi tham gia một buổi triển lãm cá nhân” Tô Chung Thành vẫn luôn dịu dàng với cô, dù nói gần nói xa ám chỉ điều gì cũng rất giữ ý: “Nếu em không muốn đi cũng không sao, anh có thể đặc cách cho em nghỉ ốm”
“Đương nhiên là tôi muốn đi chứ.

Gần đây bận học tập cùng thầy, đã lâu chưa đi chơi cùng mọi người rồi, cũng lâu rồi chưa được gặp chị Lê Thúy.”
Tô Chung Thành nghe xong cười yếu ớt: “Bọn anh biết, đài trưởng Tiêu tác phong nghiêm túc, để anh ấy huấn luyện em là chuyện tốt.
“Được rồi, vậy ngày mai tập trung tại đài phát thanh đúng không ạ?”
“Ừ, không cần mang đồ n hay gì đâu, đài trưởng chuẩn bị hết rẻ Thầy đi mua đồ ăn vặt á?
Uầy.
Đồ anh ấy mua có ăn được không? Lâm Ngọc Linh có hơi nghỉ ngờ, dù sao thì một trích tiên cao cao tại thượng đâu hiểu được.
khói lửa nhân gian.


Lại trò chuyện với Tô Chung Thành thêm vài câu, cô vui vẻ xuống lầu nói cho Chu Hoàng Anh biết chuyện này.
Cô vốn cho rằng người đàn ông này phải không vui một chút trước, sau đó mới rộng lượng cho cô đi.
Nhưng cô không ngờ rằng, anh lại nói sáng mai sẽ đưa cô đi.
Lâm Ngọc Linh vui đến nỗi suýt nữa thì lăn lộn trên sô pha mà ăn mừng.
Hôm sau.
Chu Hoàng Anh lái xe đưa Lâm Ngọc.
Linh đến dưới đài phát thanh.

Tô Chung Thành cùng với một đám nhân viên của đài phát thanh, cộng với Tiêu Thành Đạt và Lục.
Vương đang chờ, cô không phải người đến cuối cùng.

Có điều… xuống xe mà bị nhiều người nhìn như vậy, cô vẫn có chút không quen.
Lục Vương đi đến mở cửa xe ra: “Này học trò, có nhớ người thầy thứ hai này không?”
“Nhớ!” Cô đáp giòn tan.
*Ồ, ngoan lắm” Lục Vương hài lòng nhếch môi, cười tươi như ánh mặt trời.
Lâm Ngọc Linh và thầy thứ hai của mình cùng đi đến chỗ đám người, rất thích dùng cách chào hỏi thời thượng là vẫy tay để chào hỏi mấy người Tô Chung Thành.
“Anh về hay là đi cùng?” Tiêu Thành Đạt nhìn người đàn ông trong xe.
“Không đi cùng”

*Ồ” Dường như Tô Thành Đạt rất hài lòng với đáp án này.
Chu Hoàng Anh liếc nhìn anh ấy, rồi ánh mắt dừng lại trên người Lâm Ngọc Linh: “Anh dụ dỗ cô ấy ít thôi”
“Đây là học trò của tôi”
“Vô vị, cô ấy là vợ của tôi”
Trong cuộc đối đáp này, Tiêu Thành Đạt thua hoàn toàn, vợ hay học trò lớn hơn? Rất rõ ràng, cho dù có nói thế nào thì bây giờ Lâm Ngọc Linh cũng là người của Chu Hoàng Anh, lời Tiêu Thành Đạt nói không được tính.
Tiêu Thành Đạt hơi buồn bực nhếch môi mỏng lên, trong đôi mắt lạnh lùng xẹt qua một ý khinh thường: “Tôi còn chướng mắt một con mèo chưa phát dục.”
“Tốt nhất là vậy” Chu Hoàng Anh dừng một chút: “Nhìn về chỗ không nên nhìn ít thôi”
“Chu Hoàng Anh, anh đổi tính rồi hả? Léo nhéo mãi chẳng khác gì đàn bà”
“Tôi thích, anh quản được à?”
Tiêu Thành Đạt: “…”
Hắn rất hoài nghỉ không biết người đàn ông trước mặt này là Chu Hoàng Anh hay là Lục Vương.
Đèn xanh bật lên, Chu Hoàng Anh không cả chào hỏi một cái đã đạp chân ga, lái chiếc Lamborghini màu đen phóng vụt đi.
Tiêu Thành Đạt im lặng vuốt trán.
“Ấu tri”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi