ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



“Con cứ suy nghĩ cho kỹ đi, vẫn còn thời gian, cho dù con có quyết định như thế nào mẹ đều ủng hộ con” Mẹ Kiều dịu dàng cười, sau khi nói xong bà xoay người đi ra khỏi phòng bếp.

Bây giờ trong phòng bếp chỉ còn một mình.

Lâm Ngọc Linh đang ngẩn ngơ một mình tay vẫn đang cầm một cái đĩa, tâm tư của cô đã sớm bay tận đâu rồi.

Trước đây sau khi cơm nước xong xuôi Lâm Ngọc Linh sẽ đưa mẹ Kiều đi dạo một vòng tiêu thực, nhưng hôm nay không hiểu sao cô lại đi thêm hai vòng nữa, đôi mắt của cô như có như không nhìn xung quanh, như đang tìm kiếm cái gì.

Sau khi đỡ mẹ Kiều năm xuống giường ngủ thiếp đi, Lâm Ngọc Linh còn cố ý đi đi lại lại trên hành lang, nhưng mà từ đầu đến cuối cô vẫn không đợi được người kia như lời ước.


hẹn, điều đó làm cô không khỏi có chút thất vọng.

Lâm Ngọc Linh lấy điện thoại trong túi ra thuần thục bấm một dãy số, cô vừa muốn bấm nút gọi đi thì đột nhiên trong đầu dường như có một âm thanh khiến cô dừng động tác trên tay lại.

Chẳng lẽ Chu Hoàng Anh đang trêu chọc.

cô sao?
Chẳng lẽ sau khi đồng ý cho mình ba ngày để suy nghĩ, nhưng anh không còn đủ kiên nhãn để chờ đợi nữa, hối hận vì đã cầu hôn với chính mình nên anh không muốn đến?
Lâm Ngọc Linh càng nghĩ về điều đó, ánh Sáng trong mắt cô càng trở nên mơ hồ.

Dù sao thì Chu Hoàng Anh cũng là thủ trưởng, cô thật sự không xứng với anh, vì lẽ đó nếu anh hối hận không muốn kết hôn với cô thì thậm chí ngay cả tư cách để oán hận cô cũng không có.

Đôi môi đỏ mọng của Lâm Ngọc Linh nhếch lên tạo thành một độ cong chế giễu, cô mở cửa phòng bệnh sải bước đi vào, lần này không quay đầu nhìn lại nữa Lâm Ngọc Linh, mày còn đang mong đợi cái gì nữa?
Mày thật sự nghĩ răng mày có cái may mắn được ở bên Chu Hoàng Anh? Làm vợ thủ trưởng sao?
“Âm” một tiếng Lâm Ngọc Linh đóng cửa phòng bệnh lại.

Nhưng mà cô không nhìn thấy khoảnh khắc khi cô bước vào cửa, một bóng đen đang đứng sát vách tường cũng đồng thời bước ra.


Đôi gò má anh tuấn ấy phác họa một nụ cười chắc chắn Sau khi trở lại phòng bệnh, Lâm Ngọc Linh không chờ đợi gì thêm nữa, cởi bỏ quần áo, năm trên giường chuẩn bị đi ngủ Lần này không còn nghỉ ngờ gì nữa cô đã mất ngủ rất lâu, quên cả bản thân mình mệt mỏi cái gì, quên luôn cả thời gian ngủ sau đó.

nằm trần trọc một lúc lâu cô mới có thể chìm vào giấc ngủ.

Trong giấc mơ Lâm Ngọc Linh chỉ cảm thấy có người đang vỗ nhẹ vào mặt mình, cô cáu kinh đưa tay võ vào mặt mình, chỉ nghe thấy một tiếng “lộp bộp”, nhưng không đợi được cơn đau như dự đoán.

Cái này không đúng lắm nha!
Lâm Ngọc Linh dường như đã nhận ra điều gì đó, cơn buồn ngủ của cô đã tỉnh một nửa, cả người cô toát mồ hôi lạnh, cứng ngắc quay đầu nhìn về phía sau.

Chỉ thấy không biết từ khi nào có một bóng người cao lớn đang đứng ở đầu giường của cô.

Đầu óc Lâm Ngọc Linh nhất thời trống rỗng.

Đây là đâu? Cô là ai?
Mẹ nót Lâm Ngọc Linh mở miệng muốn hét lên, nhưng bóng đen kia dường như đã sớm dự đoán được cô sẽ làm như vậy nên khi cô muốn phát ra âm thanh bóng đen đó đã nhanh chóng che kín mũi miệng của cô.

Lâm Ngọc Linh bị người đó bịt kín khiến cả khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt sợ hãi trừng lớn, cả người vùng vẫy kịch liệt.

“Là tôi” Một giọng nam trầm thấp vang lên bên tai Lâm Ngọc Linh.


Cũng may vào lúc trong lòng cô sợ hãi nhất, giọng nói này vang lên đúng lúc, cũng làm dịu đi nỗi sợ hãi trong lòng cô.

Người này có phải là… Chu Hoàng Anh không?
Lâm Ngọc Linh đột nhiên lấy hết can đảm ngước mắt lên nhìn bóng đen một lần nữa, mặc dù anh đang đứng ngược lại ánh trăng, toàn bộ khuôn mặt bị bóng đen che khuất, nhưng giữa lông mày và đôi mắt vẫn có thể thấy được phong thái của Chu Hoàng Anh “AI” Lâm Ngọc Linh ngồi dậy, còn chưa kịp nói chuyện, Chu Hoàng Anh đã hạ giọng nhắc nhở cô: “Tôi không có vấn đề gì, nhưng nếu cô muốn đánh thức mẹ mình, thì cô muốn làm gì cũng được”
Sau lời nhắc nhở của Chu Hoàng Anh, Lâm Ngọc Linh mới chú ý đến mẹ mình, bà đang ngủ rất say, không hề có dấu vết bị quấy rầy.

Sau khi nghe thấy giọng nói vừa rồi, trong lòng Lâm Ngọc Linh càng chắc chăn rằng người trước mặt cô lúc này đây chính là Chu Hoàng Anh.

Không ngờ, anh thực sự đến.

Trong trái tim của Lâm Ngọc Linh giống như có một con nai đang điên cuồng chạy loạn, cho dù làm như thế nào cũng không thể kìm lại được.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi