“Ầy, sao lại có người thương vong được?
Lúc ấy chúng tôi rời khỏi đã không còn chuyện gì nữa” Lâm Ngọc Linh lúng túng giải thích.
“Trong thuốc nổ mà đối phương sử dụng có chứa vật chất lơ lửng.
Có một vị thai phụ hít phải loại thuốc hóa học này, dẫn đến tim gan suy kiệt, bảo vệ được tính mạng nhưng con thì không còn” Lúc nói chuyện Mạc Vinh Thành, khuôn mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, lạnh lùng và máu tanh: “Vị thai phụ này là người thân của một quân nhân trong quân khu của chúng tôi.”
Anh từ Hồ Chí Minh… tới đây kiểm tra?”
Lâm Ngọc Linh nhíu mày.
“Bọn họ là người thuộc phân đội thứ năm của quân khu thủ đô, đương nhiên, Chu Hoàng Anh cũng sắp xếp người vào quân khu Hồ Chí Minh của chúng tôi” Người đàn ông giải thích.
Lâm Ngọc Linh gật đầu, nghĩ đến một người mẹ bỗng mất con, trong lòng thật sự rất khó chịu, hơn nữa kẻ cầm đầu vẫn là mình: “Chuyện này thật sự rất xin lỗi, nếu không phải do tôi, cũng sẽ không xảy ra những chuyện này”
“Đương nhiên cô nói xin lỗi” Ánh mắt Mạc Vinh Thành rơi xuống trên người cô, vốn định mở miệng chỉ trích, nhưng tại ngẩn người khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô.
Rất quen thuộc, giống như đã gặp cô ở nơi nào.
Gương mặt kia.
“Cô bao nhiêu tuổi rồi?” Lời nói đã dâng đến khóe miệng, Mạc Vinh Thành đột nhiên chuyển chủ đề.
Lâm Ngọc Linh mờ mịt ngẩng đầu: “Sao vậy? Tôi mười, mười chín tuổi, sắp lên hai mươi.”
Tuổi cũng tương đương.
Giờ phút này, trong lòng Mạc Vinh Thành nổi lên cảm giác xao động vô biên: “Ba mẹ của cô là ai?”
Thì ra là đang kiểm tra cô sao? Nghĩ cũng phải, người của Mạc Vinh Thành vì cô mà bị thương, anh ta muốn điều tra một chút cũng không có gì đáng trách.
Lâm Ngọc Linh thành thật khai báo: “Trước kia ba mẹ tôi kinh doanh buôn bán nhỏ, sau đó ba của tôi nhiễm bệnh rồi xảy ra chuyện, chết tại trong bệnh viện, mẹ tôi… cũng bởi phải nhập viện vì căn bệnh tương tự.
Tôi vẫn còn một đứa em trai, là một gia đình rất bình thường”
Vẫn còn một đứa em trai nữa.
Xem ra, là anh ta nghĩ quá nhiều rồi.
Mạc Vinh Thành nở nụ cười tự giễu, đã nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một người giống Vinh Tâm như vậy, kết quả cũng vẫn là một trận phí công vô ích thôi.
“Bây giờ các anh tra hộ khẩu như vậy, có tra được đến tôi chưa?” Tiêu Thành Đạt chen vào nói, đứng dậy đứng cạnh Lâm Ngọc Linh, nhìn Mạc Vinh Thành rất địch ý, đồng thời bảo vệ Lâm Ngọc Linh ở sau lưng: “Cho tôi một lý do, thủ trưởng Mạc”
“Anh cũng biết chuyện của tôi rồi đấy.
Tôi chỉ thấy cô bé này rất giống mà thôi, đừng có địch ý lớn như vậy.
Lúc đầu tôi cũng chỉ muốn tìm một điểm vào để có thể thẩm vẫn cô bé này thôi, bây giờ, được rồi.”
Tiêu Thành Đạt hừ lạnh: “Anh mà cũng xứng thẩm vấn cô ấy?”
“Vâng, tôi không xứng thẩm vấn cô ấy, dù sao tôi còn có chuyện cần nhờ anh”
Lâm Ngọc Linh phát hiện, mặc dù cái người tên Mạc Vinh Thành này cũng là thủ trưởng, nhưng là hoàn toàn không cao ngạo và bá đạo giống Chu Hoàng Anh.
Anh ta rất biết lá mặt lá trái, nói trắng ra là, anh ta biết nói những lời hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt người khác.
Tuy ngoài mặt phụ họa người khác, nhưng trong lòng nghĩ cái quỷ gì thì chỉ anh ta mới biết được.
Điểm này có chút giống với An Mạch, tuy có mấy phần yếu đuối, nhưng lời nói vĩnh viễn sẽ không rõ ràng, giữ lại mấy đường sống cho mình.
Tiêu Thành Đạt nghe nói thế, sắc mặt tốt hơn nhiều, ánh mắt lại lướt nhẹ qua tay trái của Mạc Vinh Thành: “Mang cho ai „ “Lục Vương” Mạc Vinh Thành thả một bình Whisky tốt nhất trong tay ra: “Thứ này có tiền mà không mua được, cho anh thì lãng phí lắm, cho anh ta hợp hơn.”
“Chẳng phải tôi với cậu ta đều ở cùng một ngôi miếu đó sao.”
“Nhưng vẫn ở cạnh nhau, tôi cũng mang quà đến cho anh.
Đây là máy giám sát nano.
không người lái kiểu mới nhất do công ty công nghệ mới nghiên cứu.
Do tôi không biết dùng, nếu không tôi đã tự giữ lại rồi” Mạc Vinh Thành dứt lời, sau đó đặt một cái hộp nhỏ màu đen xuống.
Xung quanh cái hộp này đều được bọc bằng sắt lá, kín không kẽ hở.
Sắc mặt Tiêu Thành Đạt buông lỏng triệt để, không một gợn sóng giống ngày thường, tốt hơn thái độ lạnh lùng âm trầm lúc trước quá nhiều.
“Đợi chút, tôi cũng định đến xem trẻ con, đương nhiên cũng mang theo lễ gặp mặt, không biết cô bé có thích hay không.”
“A? Tôi cũng có sao?” Lâm Ngọc Linh chớp mắt một cái.
Nói thật, cô vẫn có chút mong đợi.