ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



“Tôi, tôi tên Hà Thùy Dương, là thực tập sinh của đài phát thanh, đến đây để đưa tài liệu cho cô Gia Bảo, à, không không không, là đưa tài liệu cho cô Lâm Ngọc Linh.” Hạ Thùy Dương nói, gương mặt hồng hào.
“Gia Bảo?” Quân nhân kia rất cảnh giác: “Gia Bảo là ai, nói rõ ràng”
“Ủa, em cũng xem tôi phát trực tiếp sao?”
Lúc này Lâm Ngọc Linh cũng bước ra khỏi phòng hội nghị, đang định đi đến quân khu cho Chu Hoàng Anh một sự bất ngờ thì nghe thấy cuộc đối thoại kia.

Hà Thùy Dương thấy cô đi ra, mặt càng đỏ hơn, không biết đặt tay ở đâu: “Em, em… A a a a, chị Lâm Ngọc Linh, em thích giọng của chị lắm, thích cả video mà chị hợp tác với Lục phu nhân nữa.


Chị, chị tuyệt lắm!”
Ánh mắt của quân nhân bên cạnh Mạc Vinh Thành hoàn toàn dán lên người Lâm Ngọc Linh, mặc kệ chuyện mình chưa kịp ép hỏi mà Hạ Thùy Dương đã chạy đi như bay.
Giống quát Cô gái Lâm Ngọc Linh này rất giống bà chủ lúc còn trẻ!
Đôi mắt này, cái mũi này, cái miệng này.
Thảo nào đại ca vẫn luôn ổn trọng giờ cũng phải vội vã sai cấp dưới như bọn họ đi điều tra.

Đúng là quá giống!
“Sao lại chạy mất rồi? Thẹn thùng như vậy hả? Chắc chẳn là anh anh dọa cô ấy chạy mất rồi, không phải tôi đâu nha” Lâm Ngọc Linh le lưỡi một cái ra vẻ đáng yêu, vui mừng phấn khởi phất tay đi ra ngoài: “Tôi không tiễn anh nữa thủ trưởng Mạc, bái bai”
Đến khi Lâm Ngọc Linh đã chạy qua Mạc Vinh Thành khoảng năm, sáu mét, cô mới hít sâu một hơi.
Má ơi.
Sao thủ trưởng Mạc vẫn còn đứng đớ?
Sao như âm hồn bất tán như thế, dọa cô chết khiếp.
Sau khi trấn an trái tim nhỏ bé của mình một chút, Lâm Ngọc Linh thấy xe mình đặt trên ứng dụng Grap đã đậu ở dưới lầu thì tăng tốc đi xuống dưới.

Nghĩ đến cảnh tượng Chu Hoàng Anh ngạc nhiên khi nhìn thấy mình, cô vội ném hết mấy chuyện gặp Mạc Vinh Thành ra sau đầu.
Âm hồn biến đi, âm hồn biến đi.

Lúc Lâm Ngọc Linh đến quân khu, đã là khoảng bốn giờ ba mươi phút chiều.
Còn chưa đến giờ ăn cơm, cũng chưa đến lúc được phép thôi huấn luyện.
Cô nhìn xung quanh một chút, sau đó…
thành công bị lạc đường ở trong quân khu.
Vẻ mặt tủi thân, cô đành gặp ai cũng hỏi “Chu Hoàng Anh” ở đâu.

Thế nhưng, làm gì có ai dám nói ra vị trí cụ thể của thủ trưởng nhà mình?
Cuối cùng vẫn là một chị gái thấy cô đáng yêu, không giống người xấu mới chịu dẫn cô đến chỗ Vũ Hồng Hoàng.
Sau đó, Lâm Ngọc Linh đáng thương như.
một con thú cưng bị vứt bỏ, không ai yêu thương, bị người ta nâng đến trước mặt Chu Hoàng Anh.
Thấy mặt cô vợ bé bỏng định cho mình một sự bất ngờ tràn đầy sự ấm ức như vậy, Chu Hoàng Anh không biết nên giận hay nên cười.

Anh đưa tay ôm cô vào lòng, khóa môi cô ngay trước mặt bàn dân thiên hạ.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Vũ Hồng Hoàng cũng không ngờ được thủ trưởng nhà mình lại phóng khoáng như vậy, từng người vội vàng lui ra khỏi phòng làm việc của Chu Hoàng Anh.
Không còn ai, nụ hôn của Chu Hoàng Anh càng mãnh liệt hơn.


Anh nâng cằm cô, dùng sức mút lấy môi cô như đang nhấp nháp mật ngọt của một đóa hoa mãi mãi không khô héo vậy.

Lâm Ngọc Linh thâm tình ôm lấy cổ của anh, đáp lại anh, tiếng thở dốc vang vọng bên tai Chu Hoàng Anh.
Hơi thở của hai người trong phòng cũng trở nên hỗn loạn.
“Sao em lại đến đây?”
“Em muốn cho anh một sự bất ngờ, nhưng xem ra bây giờ em chỉ có thể cho anh sự kinh hãi” Lâm Ngọc Linh ấm ức nhếch môi lên, rồi lại lập tức cười tươi ôm chặt lấy anh: “Em nhớ anh! Từ lúc chúng mình tách khỏi nhau hồi sáng em đã dự mưu đến tìm anh rồi.

Ngài Chu, em nhớ anh chết mất!”
Nghe cô tỏ tình ngọt ngào ngấy người của cô, độ cong của khóe miệng Chu Hoàng Anh ngày càng lớn hơn.
Bàn tay thon dài trượt xuống chọc bên hông Lâm Ngọc Linh, như có như không khiêu khích ngọn lửa trên người cô: “Bà Chu, vết thương trên người còn chưa khỏi, khắc chế một chút”
“Vâng vâng vâng” Lâm Ngọc Linh cười ngượng ngùng: “Đúng rồi, thầy của em nói muốn về nước Pháp, bảo em phải cẩn thật một chút, còn nữa… ừm… hôm nay em đã gặp Mạc Vinh Thành.”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi