Hà Thanh Nhàn thở dài: “Tôi lên lầu ngủ trước.”
“Chờ một chút, tôi nghe nói bắt đầu từ ngày mai Lâm Ngọc Linh sẽ đến quân khu, em có muốn đi cùng với tôi không?”
“Được”
Lấy được câu trả lời chắc chắn, tâm trạng Trân Tuấn Anh tốt hơn hẳn.
Sau khi uống xong nước trái cây thì hôn gió với Hà Thanh Nhàn, ngay sau đó phi thân nhào vào ghế sô pha, chôn thật sâu đầu của mình vào trong đệm dựa.
Buồn ngủ quá… khò khò khò…
Hà Thanh Nhàn đứng bên cạnh lan can lầu hai, nhìn chằm chằm vào TTA trong chốc lát.
Lần này, cô ấy không còn thông qua anh ta mà nhớ đến người khác nữa, mà là thật sự nhìn người đàn ông luôn ra vẻ trong suốt và không câu nệ tiểu tiết trước mặt mình này.
Nếu như, cô ấy có thể thích anh ta, chắc cô ấy sẽ rất hạnh phúc nhỉ?
Thế nhưng cuộc đời làm gì có “nếu như” đâu?
Hôm sau, sáng sớm.
Lâm Ngọc Linh dậy thật sớm, rửa mặt xong lại nhoài trên ghế nằm ở ban công trông rất không có hình tượng.
Cô cầm laptop đọc tài liệu mà đêm hôm qua TTA gửi tới, sau khi đọc xong từng tờ một, cô phát hiện tư liệu của rất nhiều người trong này vẫn chưa được hoàn thành Thậm chí phần lớn người trong đó không có sinh nhật.
Kì quái.
Quân khu cũng dám dùng những người không có một chút thông tin về thân phận sao?
Ngay khi cô đang nghĩ mãi không thông mà cắn đầu bút, vắt hết óc nghĩ đến vấn đề này, một bàn tay lớn xuống, đầu ngón tay gảy nhẹ lên, dễ dàng lấy đi cái bút trong miệng cô: “Bẩn”
“Ôi” Dòng suy nghĩ của Lâm Ngọc Linh bị đánh gấy, có chút bực bội ngẩng đầu: “Anh phiền quá đi”
“Anh chỉ muốn tốt cho em thôi.”
“Vâng vâng vâng, ngài Chu nói cái gì cũng đúng” Cô hờn dỗi ghé đầu, cần một cái lên lỗ tai anh: “Nhưng anh vẫn phiền lắm, tốt với em cũng phiền, vừa rồi chỉ là hành động theo bản năng mà thôi “Đang phiền vì cái gì, anh có thể giải quyết giúp em” Người đàn ông ngồi vào bên cạnh cô, duỗi dài tứ chỉ.
Anh cao thật.
Cho dù là ngồi bên cạnh cô, tay dài chân dài cũng có thể che kín cô lại, giống như một ngọn núi đột nhiên hiện ra.
Anh chỉ ở bên cạnh, cũng đủ để cô có chút hít thở không thông.
Lâm Ngọc Linh hơi đỏ mặt, không được tự nhiên mà xê dịch sang bên cạnh “Hoàn toàn có thế, nhưng ngài Chu ạ, anh ngồi bên cạnh em như thế, sẽ khiến em không thể an tâm làm việc được.”
“Anh không làm gì mà cũng ảnh hưởng đến em được sao?”
“Chỉ cần ngửi mùi hương của anh xong, em đã không muốn dậy sớm mà chỉ muốn đi ngủ, anh nói thử xem?” Lâm Ngọc Linh không thể làm gì đành buông tay.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn treo vẻ mặt “em biết anh thương em sẽ không cắn em, cho nên anh chỉ có thể ngậm bồ hòn”, khiến đôi mắt luôn lạnh lùng âm trầm của Chu Hoàng Anh lóe ra một tia sáng nhu hòa.
Bàn tay thon dài của anh vươn lên bên cạnh mặt cô, khẽ nâng cằm của cô lên: “Em muốn ngủ, hay là muốn ngủ… với anh?”
Chữ “anh” cuối câu anh chỉ phát ra nửa âm.
Giọng nói trầm thấp khàn khàn mang theo uy nghiêm như một vị tướng quân, lúc này biến thành gió đêm khế trêu khẽ hồn phách của cô, mang theo hơi lạnh, cũng mang theo sự dịu dàng, xẹt qua bền tai cô…
Ngứa quá.
Lâm Ngọc Linh đưa tay gãi lỗ tai, giống như một động vật nhỏ lông xù, không hiểu rõ chuyện gì nên cào đầu, trong sự ngốc nghếch ngu sỉ còn mang theo một chút đáng yêu.
Chu Hoàng Anh không đùa cô nữa mà ngồi ngay ngắn, nhìn vào màn hình laptop của cô.
Không có gì đặc biệt, chỉ là thông tin của nhân viên trong quân khu mà thôi.
Tuy nhiên, nơi con trỏ chuột chỉ đến lại là cột ngày sinh.
Mà thứ cô xem, lại là tất cả những quân nhân không có thông tin về ngày sinh.
“Xem ra TTA làm việc khá tốt, tự động thống kệ bọn họ giúp em”
“0”
“Những người này đều là cô nhi”
“Cái gì? Cô nhi?” Lâm Ngọc Linh giật mình.
“ở trong cô nhi viện có thiên tài với thiên phú dị bẩm, đương nhiên cũng sẽ có hệ thống quân nhân đặc thù.
Bọn họ có thể là con cái của một nhà võ thuật nào đó không biết tên, trước kia VTV cũng từng đưa tin cháu ngoại trai của một tông sư bị lưu lạc bên ngoài rồi được quân đội nuôi dưỡng lớn lên, cuối cùng tạo phúc cho xã hội đấy” Chu Hoàng Anh giải thích.
Kinh ngạc.
Còn có chuyện thế này nữa hả?
Lâm Ngọc Linh lại gãi lỗ tai.