ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Chu Hoàng Anh đóng cuốn sách lại và cất vào hộp đựng đồ trên cửa xe.

Anh dùng những ngón tay thon dài của anh xoa nhẹ phần tóc trước trán Lâm Ngọc Linh.
“Vào trước đi, có lẽ Tạ Miên đã đến rồi”
“Ừm”
Lâm Ngọc Linh đã đặt vị trí này trực tuyến.

Nếu bạn có số phòng riêng trước đó, chỉ cần cho người phục vụ biết số.

Có rất nhiều cây xanh trong quán cà phê hiện đại, yên tĩnh này.

Khung cảnh cũng được trang trí trang nhã, rất bắt mắt.

Người phục vụ đưa hai người vào phòng riêng: “Một cô gái trẻ nói răng cô ấy đã đặt phòng riêng này.

Cô ấy đã đợi trong đó gần một giờ.”
“Một giời?” Lâm Ngọc Linh ngạc nhiên.
Thời gian cô hẹn với Tạ Miên vốn là năm giờ.

Cho dù tính vào lúc này thì vẫn còn hơn nửa tiếng nữa mới đến.

Vậy mà Tạ Miên đã đến trước một giờ, sốt ruột đến vậy sao?
Cùng không nghĩ nhiều như vậy được.
Lâm Ngọc Linh mở cửa Tạ Miên đang ngồi bên trong uống lập tức ngẩng đầu lên.

Trông cô ta hơi hốc hác.

Tuy rằng trang điểm vẫn tỉnh xảo như trước, bộ váy đang mặc cũng không có gì sai, mái tóc gợn sóng buông xuống như rong biển.
Nhưng, trên khuôn mặt lại không có chút tươi tỉnh nào.
Chu Hoàng Anh cầm tay Lâm Ngọc Linh ngồi xuống phía đối tiện Tạ Miên.

Những ngón tay thon dài của anh không bao giờ buông ra khỏi đôi bàn tay nhỏ đang siết chặt lấy cô.
“Lâm Ngọc Linh, lần này tôi thực sự không thể không tìm đến cô và anh Hoàng ận rằng tôi đã làm Anh.

Lần trước tôi thừa nhậi một chút chuyện.

Vì vậy tôi có thể kiểm soát được mọi chuyện ngay từ đầu.


Nhưng lần sự không làm gì được.” Tạ Miên nghiêm túc nhìn hai người đối Lâm Ngọc Linh im lặng.
Trước đây cô không hiểu, nhưng bây giờ cô không phải là kẻ ngốc.
Tiêu Thành Đạt đã dành rất nhiều thời gian, cho cô rất nhiều kiến thức về thế giới kinh doanh.

Kỹ năng của nhà họ Tạ không cần Tạ Miên phải đi nhờ vả người khác.

Một xảy ra, chỉ cần ba của cô ta gọi một cuộc điện thoại là xong.
Tìm đến Chu Hoàng Anh? E rằng cô ta còn có một mục đích khác đã ở đây.

Nếu có bất cứ điều gì cần giúp đỡ, cô có thể cho chúng tôi biết.
Nếu có thể giúp thì chúng tôi sẽ nhận.’ Lâm Ngọc Linh nói một cách thờ ơ.
Những lời này có vẻ nhượng bộ, nhưng ai có con mắt tinh tường cũng có thể nhận ra rằng có chỗ để từ chối.

Ánh mắt Chu Hoàng Anh lóe lên.

Cô vợ nhỏ của anh càng ngày càng biết cách ăn nói.
Tuy nhiên, trong ấn tượng của Tạ Miên, Lâm Ngọc Linh vẫn là người ngốc nghếch và không hiểu chuyện như trước đây.

Chỉ cần dùng một chút thủ đoạn là có thể khiến Lâm Ngọc Linh cam tâm tình nguyện đi làm.
Tạ Miên ra vẻ khó xử nhìn Chu Hoàng Anh, rồi nói: “Ý của ba tôi là hi vọng anh Hoàng Anh có thể thông báo một tin tức, nói tôi sắp chuẩn bị đính hôn.

Như vậy sẽ có rất nhiều người vì muốn có được sự ưu ái của quân khu sẽ tiếp tục đến Ngô Duyệt Plaza của chúng tôi.

Như vậy giá cổ phiếu cũng sẽ tăng lên.



“Xin lỗi, tôi từ chối” Lâm Ngọc Linh trả lời thẳng thắn “Chuyện này… chỉ cần thông báo ra rồi hủy bỏ sau đó là được.

Không cần làm chuyện nào khác.” Tạ Miên không ngờ Lâm Ngọc Linh lại từ chối, trên mặt cô ta có chút sượng sùng.

“Tôi thực sự không còn chỗ nào để nhờ nên mới tới tìm hai người.


“Nếu tôi đoán đúng, cô muốn anh Hoàng Anh đưa ra tuyên bố này trước, sau đó công khai vấn đề giữa tôi và anh ấy.

Cô lại lợi dụng chuyện tôi giúp quân khu để bôi đen”Lâm Ngọc Linh nhìn Tạ Miên, khóe miệng như nhếch lên.” Cuối cùng, cô sẽ tổ chức họp báo dưới hình thức nạn nhân và kể hết cho mọi người.

Sau đó cô sẽ là kẻ được hưởng lợi nhất từ thông báo của anh Hoàng Anh, đúng không?”
Hai mắt Tạ Miên trợn to khó tin.
Hai tay cô ta nằm chặt lấy chiếc váy.
Làm sao có thể!
Không thể nào!
Làm sao Lâm Ngọc Linh có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô ta chứ? Vậy, Chu Hoàng Anh… Tạ Miên đưa mắt nhìn Chu Hoàng Anh với khuôn mặt tái mét.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi