ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Sau khi xác định phía Bắc Giang sẽ không xen vào phán quyết, Lục Vương vung tay lên, liếc nhìn đồng hồ: “Bây giờ là bốn giờ chiều, tôi trực tiếp bay qua đó.

Có chuyện gì uy hiếp học trò thì không thể buông tha.

À.
Câu này không phải tôi nói.

Là Tiêu Thành Đạt nói.


“Đương nhiên.” Chu Hoàng Anh đáp lại.
“Ha ha ha… Đi nào, học trò thân yêu của ta, đến tạm biệt sư phụ của con đi” Lục Vương nói với vẻ khoa trương.

“Được rồi, sư phụ, tạm biệt.”
Lâm Ngọc Linh chào lại với giọng ngây thơ, đáng yêu.

Lục Vương ho sặc sụa, nhanh chóng phóng đi như sợ Chu Hoàng Anh sẽ giết mình, biến mất khỏi cửa.
Chuyện này là từ lúc cô học giả giọng, phối âm một chút để giỏi làm nũng.
Trước sự đáng yếu thế này thì thật khó để chống cự.
Sau khi tạm biệt sư phụ, Lâm Ngọc Linh vui vẻ, ngồi trên ghế sô pha, lười biếng vươn thẳng người: “Anh Hoàng Anh, vợ nhỏ của anh muốn đi ngủ.”
“Ừm”
“Anh không hát ru dỗ cô ấy à?”
Chu Hoàng Anh: ….
“Trên đời chỉ có mẹ là tốt sao?”
“.” Lần này đến lượt Lâm Ngọc Linh không nói nên lời, ‘Nếu anh muốn hát gì thì cứ hát cái đó.”
Sau đó.
Thủ trưởng Chu thực sự đã hát một bài hát chỉ dành cho các bà mẹ trên thế giới này.
Giọng của anh ấy rất trâm thấp, đầy nam tính, hát bài hát ấm áp này có một hương vị đặc biệt.

Anh điều khiển từng cao độ vừa phải, giai điệu chậm rãi, mượt mà.

Thực sự có thể thôi miên người khác.
Sau một lúc, Lâm Ngọc Linh nhắm mắt lại và đi ngủ.
Trong mợ, tất cả đều là cách anh yêu cô.
Khóe miệng cô nhếch lên cao.
Bên trong khu tập thể của tù binh khu quân sự.
“Cái gì, anh nói ba tôi sẽ không tìm người đón tôi sao?” Một người đàn ông hét lớn, giữ chặt lan can sắt, “Làm sao có thể? Chẳng lẽ ông ta định giao hết gia nghiệp cho thắng ranh bại não kia sao? “

“Nông Kiệt, đừng lo lắng.

Chuyện này không phải là chuyện chúng ta có thể quyết định.

Lục Vương và Chu Hoàng Anh đều đã tạo áp lực lên ba cậu rồi, căn bản cũng không còn cách nào…” Người ở ngoài lan can sắt thở dài.
Nông Kiệt đấm mạnh vào tường: “Vậy thì bảo người của chúng ta bắt chị gái của Lâm Ngọc Huy làm con tin.

Thuốc của tôi vẫn để ở chỗ bí mật đó.

Anh tìm cách để cho cô ta uống.

Lần này chúng ta nhất định không thể để chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, cũng không thể dễ dàng tha cho bọn chúng được”
“Nhưng người phụ nữ đó thuộc về thủ trưởng Chu.”
“Ha ha.

Cứ chuốc thuốc cô ta đi.

Đến lúc cô ta bị làm bẩn rồi thì người đàn ông nào còn cần cô ta nữa” Nông Kiệt đắc thẳng nâng cảm lên, sự hận thù trong mắt càng ngày càng đậm.

“Nên để mấy con chuột đó trở về nhà của chúng.

Nếu không giết được.
cô ta, tôi cũng không phải họ Nông nữa”
Ngay khi người bên ngoài lan can sắt muốn nói, liền cảm thấy một luồng gió xẹt qua: “Ai vậy?”
“Meo?”

Một con mèo hoang màu đen vọt qua, nghiêng đầu liếc hẳn một cái rồi nhảy đi, đứng trên bệ cửa sổ ngoáy ngoáy lỗ tai.
“Chết tiệt, một con mèo khốn kiếp làm tôi sợ chết khiếp.”
“Dù sao anh cũng phải biết.

Từ Chấn Khiêm, nếu tôi có chuyện gì, cả nhóm đều trốn không thoát.

Việc nhỏ sẽ thành việc lớn đấy”
“Tôi sẽ thu xếp.”
Trên bụi cỏ dưới bậu cửa sổ.
Du Nguyệt vuốt cằm con mèo đen, lấy con bọ trên lưng nó và dùng tay kia ấn vào một cái nút trên xe lăn.

Một chiếc hộp bật ra, anh đặt con bọ vào trong hộp và nhét nó lại Một khẩu súng lục bạc tỉnh xảo nằm trong hộp, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“Mèo con, chúng ta có thể có chuyện phải làm” Anh ta sờ sờ con mèo, khóe miệng.
hơi nhếch lên, “Còn nữa, nếu ta bị thương thì mẹ có thể giúp Gia Bảo không nhỉ?
“Meol”
“Chúng ta cùng nghĩ chuyện này, đúng không?”
“Meo meol” Con mèo đen thoải mái ngẩng đầu lên, trong đôi mắt xanh lục hiện lên một tia ranh mãnh.

Nó giơ bàn chân nhỏ gãi gãi lỗ tai, “Meo meo?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi