ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



“Lên xe” Một giọng nói lạnh lùng từ trong xe truyền ra.

Lâm Ngọc Linh nhất thời biến thành tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn, cô mở cửa sau, cúi người xuống, liếc nhìn người đàn ông ngồi ở phía bên kia xe, ngoài ý muốn cô lại thất thần.

Chu Hoàng Anh hôm nay không mặc quân phục hay thường phục mà là một bộ vest đen rất chỉnh tê, trên mặt không có biểu cảm gì, trên người toát ra loại khí thế thuộc về tầng lớp bên trên.

Do tập luyện trong thời gian dài nên làn da của anh có màu lúa mạch rất khỏe mạnh, nhưng điều này không ảnh hưởng đến hình tượng của anh, ngược lại còn tôn thêm vẻ.


quyến rũ của một người đàn ông.

Gương mặt của anh vô cùng đẹp trai, dường như được thượng đế… tỉ mỉ điêu khắc ra, tuy nhiên vì khí thế của anh quá mạnh nên đã khiến người ta không để ý đến vẻ ngoài của anh.

Lâm Ngọc Linh vô cùng lo sợ hô lên: Ngài….

thủ trưởng”
“Ừ” Chu Hoàng Anh nhàn nhạt trả lời, sau đó anh mới cam lòng quay mặt về phía Lâm Ngọc Linh dò hỏi: “Em ăn chưa?”
“Vẫn… vẫn chưa ăn” Cô vừa làm bữa sáng xong thì nhận được cuộc gọi của Chu Hoàng Anh, trong thời gian ngắn như vậy cô còn không đủ thời gian dọn dẹp nữa huống chỉ là ăn sáng “Lên trước đi” Chu Hoàng Anh chủ động đưa tay cho cô.

Lâm Ngọc Linh cẩn thận nhẹ nhàng vươn tay ra mình đặt vào lòng bàn tay của Chu Hoàng Anh, bộ dáng nhát gan của cô giống như một tiểu bạch thỏ sợ quấy rầy đến sư tử đang ngủ say.

Chu Hoàng Anh hơi nhướng mày, dùng sức một chút, cô gái nhỏ không kịp phòng bị đã lọt thỏm vào vòng tay anh.

Một tiếng “bộp” nhẹ nhàng vang lên, chóp mũi của Lâm Ngọc Linh đập vào lồng ngực rắn chắc của Chu Hoàng Anh khiến cô đau đến mức sắp khóc.

Đôi mắt cô ngấn lệ, ủy khuất ngước mặt lên nhìn Chu Hoàng Anh, đôi tay thon dài của anh năng má cô lên, thấp giọng hỏi: “Đau không?”
Ở trước mặt thủ trưởng mà cô dám nói sự thật sao?

“Không… không đau!”
“Hả? Thật sự không đau hả?” Giọng nói khàn khàn dễ nghe của Chu Hoàng Anh lặp lại lần nữa, đôi mắt sắc bén của anh dường như đã nhìn thấu tâm tư của cô, mang theo vài phần cảnh cáo.

“Được rồi, có hơi đau, nhưng không phải là vấn đề lớn” Lâm Ngọc Linh không có tiền đồ lí nhí giải thích.

Thành thật mà nói, nỗi sợ của cô đối với Chu Hoàng Anh còn lớn hơn cả tình yêu của cô dành cho anh Vẻ mặt của Lâm Ngọc Linh có chút chán chường, sau này khi kết hôn rồi có phải cuộc sống của cô sẽ bị ngài thủ trưởng trói chặt không?
Ngay khi trong lòng cô đang tràn đầy lo lắng, đột nhiên trên chóp mũi đau nhức của cô truyền đến một cảm giác ấm áp.

Đồng tử của Lâm Ngọc Linh co rút lại, không biết Chu Hoàng Anh đã cúi đầu từ lúc nào, đôi môi mỏng hôn lên chóp mũi của cô.

Ngài thủ trưởng thật sự đã hôn lên mũi của cô!
Hơn nữa nụ hôn này lại vô cùng dịu dàng!
Chết tiệt, cô đang nằm mơ à? !
Cô chấn động, cả người run nhẹ một cái, cánh tay Chu Hoàng Anh càng siết chặt chiếc eo nhỏ của cô hơn, những nụ hôn dày đặc quét về phía cô như một vũ bão.

Cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ trên người anh, Lâm Ngọc Linh đã bất tri bất giác quên đi cảm giác đau đớn trên chóp mũi.


Chu Hoàng Anh đến đón cô rất sớm mà đi sớm như vậy thì chỉ có một hậu quả duy nhất mà thôi, đó là…
Cục dân chính vẫn chưa có mở cửa!
Lâm Ngọc Linh cẩn thận từng li từng tí quan sát biểu hiện của Chu Hoàng Anh, sau.

đó nhỏ giọng nói: “Ừm… Chu Hoàng Anh, có vẻ như chúng ta đến không đúng lúc lắm.

Chắc anh vẫn còn bận nhiều công vụ, hay là chúng ta hoãn lại lần sau đi lĩnh chứng cũng được”
“Không được!” Chu Hoàng Anh thẳng thừng từ chối.

Lâm Ngọc Linh xoản xuýt gãi gãi đầu: “Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ anh muốn chờ sao?”
Cô thì không sao, nhưng vừa rồi cô đã dùng điện thoại di động lên mạng kiểm tra, còn tận hai tiếng nữa thì cục dân chính mới mở cửa, để Chu Hoàng Anh chờ hai tiếng đồng hồ, hậu quả của nó cô nghĩ cũng không dám nghĩ.

Mà điều quan trọng nhất là… nghĩ đến việc ở trong cùng một không gian với Chu Hoàng Anh trong hai giờ, cô đã không thế chịu nổi!


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi