ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Hơn nữa, trong phòng phát sóng trực tiếp của cô, ngoài “Bảo Ngư’s XX”, người được đặt tên nhiều nhất là “Hàn XQAQ”.

Vì thế cô cũng rất khó để nói ra tên ID chính xác của từng người.
Lâm Ngọc Linh có chút xấu hổ ngồi trên sô pha.

Thành thật mà nói, cô không có khả năng tiếp xúc với những người hâm mộ như: thế này, cô sẽ cảm thấy hơi xấu hổ.
Không phải cô không thích loại nhiệt tình này.

Mà là cô cho rằng mình chỉ là một người rất bình thường.

Được đề cao như vậy, đối phương lại dành nhiều tâm huyết, nên cô không biết làm thế nào để báo đáp.
*Ø, xin chào Hàn Hoa” Lâm Ngọc Linh cười đáp “Đây là Hàn Thực QAQ.


Chúng tôi thường xem chương trình phát sóng trực tiếp của cô cùng nhau và trở nên quen thuộc với nhau.
Sau này chúng tôi lại ở bên nhau, hehe” Hàn Hoa mỉm cười có một núm đồng tiền nhỏ, cũng là một cô gái rất dễ thương.
Nhưng người đàn ông phía sau cô ta trông rất bình tĩnh.

Mặc dù anh ta rất vui khi thấy Lâm Ngọc Linh, nhưng anh ta cũng không nói gì ngoài nụ cười.

Phần lớn ánh mắt của anh ta rơi vào cô gái trước mặt.

Có vẻ như anh ta khá bất lực.
Lâm Ngọc Linh nhìn họ.
Nghĩ đến mình và Chu Hoàng Anh, cô không thể không cười.
Thấy cô cười, Hàn Hoa cũng muốn cười theo, hai người nhìn nhau vui vẻ.
“Đây là Lâm Ngọc Linh phải không?
Nước của cô sắp tới rồi.

Ơ, hai bạn này, mau về chỗ của mình đi.

Đừng có đi lung tung, kẻo bị bỏng.

Khi bà chủ đến để đưa nước ngâm chân, hai người nọ cũng bị yêu cầu trở Về chỗ cũ.
Lâm Ngọc Linh vấy tay với họ rồi thở phào nhẹ nhõm: “Có vẻ như sắp tới em cũng phải mua khẩu trang và đội mũ.

Nếu không về sau ra ngoài cũng sẽ làm phiền đến anh.


“Đây có tính là bản thể của vợ chồng không? Nhưng mà cũng không ai nhìn anh cả” Chu Hoàng Anh thản nhiên nói.
Cô nghiêng đầu, thật sự đánh giá người bên cạnh mình.

Bây giờ, anh trông vẫn rất cao ngay cả khi nẫm xuống.

Anh đội mũ và đeo khẩu trang nên không nhìn rõ nét mặt, chỉ có một đôi mắt sáng như sao.

Tuy trông hơi lười biếng nhưng anh vẫn không để mất khí thế của mình.

Trông anh như thể một thanh bảo kiếm sắc bén vậy.
Nếu không phải người thân quen với anh, thật sự không thể nhìn thấy một chút ít bóng dáng nào của “Chu Hoàng Anh” trong bộ dạng hiện tại.
Thật sự, cô yêu anh và ngày càng yêu anh nhiều hơn.
Đó cũng là bởi vì anh ngày càng ít giống “Chu Hoàng Anh”.
Cô từng thấy anh như có quầng thâm dưới mắt, thấy anh lười biếng thản nhiên, thấy anh bộ dạng gian xảo.

Những gương mặt này càng ngày càng lộ rõ, cô cũng càng ngày càng thích anh.
Trái tim Lâm Ngọc Linh không biết đã xuất hiện bao nhiêu lần những ý nghĩ như vậy, nhưng cảm giác vẫn mạnh mẽ như cũ.
Thật tiếc khi chân cô ấy nằm trong thùng gõ.

Cô cũng không cao lắm.

Nếu không, cô thật sự rất muốn được vươn người sang và hôn anh.
“Đôi mắt của em đang mời gọi anh à?”
Anh bắt gặp những cử động nhỏ của cô.
Chu Hoàng Anh đứng dậy, dựa vào người cô.

Anh cởi bỏ dây khẩu trang trên một bên tai, để lộ hàm bên đầy gợi cảm: “Bà Chu, bà cứ tự nhiên.”
Chụt.
Cô cũng không khách khí mà hôn anh một cái “Anh Hoàng Anh, anh có muốn hôn một chút không?”

Ha ha.
Tiếng cười của anh ta đầy trầm thấp, ngón tay thon dài khiêu khích cằm cô.

Anh khóa chặt miệng cô, dẫn cô vào một trò đuổi bắt đầy ái muội.

Lâm Ngọc Linh nhẹ nhàng vòng tay qua cổ anh, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước.
Anh đưa tay lên lau đi giọt nước mắt trên mi của cô: “Sao em lại khóc?”
“Em không biết, mất kiểm soát” Cô bật cười, đưa tay lên dụi mắt “Có lẽ là tại anh đã cắn em”.
“Thật thế sao?”
Đúng vậy.
Anh thực sự bất đắc dĩ.

Tại sao cô lại khóc?
Lâm Ngọc Linh nghĩ.

Có lẽ cô đã bị anh làm cho mê hoặc rồi.

Vốn cô chỉ muốn hôn nhẹ lên mặt anh một cái.

Kết quả anh lại đến hôn cô say đắm như vậy.
Thật sự cũng lãng mạn, lại còn rất mê người.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi