ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



“Tao có thể để cho mày đi ra ngoài trở về Bắc Giang.

Đương nhiên mày có thể lựa chọn không hợp tác, hoặc là có thể tự mình làm một việc khác.

Nhưng trước đó, ba mày có chuyện muốn nói với mày” Lục Vương lười biếng ngáp một cái.

lấy điện thoại di động ra và phát video.
Đây không phải là một đoạn phim được ghi lại mà là cuộc gọi video được phát trước mặt Nông Kiệt.
Bên trong điện thoại.
Một người đàn ông trung niên với vẻ mặt tang thương xuất hiện.


Ông ta có vẻ rất mệt mỏi, nhìn vào máy quay và thở dài: “Nông Kiệt, sao con có thể hồ đồ như vậy được?”
“Ba…” Cuối cùng tên thanh niên cũng lên tiếng, giọng nói có chút nức nở khiến người †a XÓt xa.
Có thể nói là như vậy.
Kẻ đáng thương tất có chỗ đáng giận.
“Chuyện này vốn chỉ cần con biết nhận sai, thủ trưởng Chu cũng sẽ không muốn lấy mạng con.

Anh ta cũng đã rất khoan dung với con rồi.

Ba kêu con đến quân khu để rèn luyện, không phải để cho con đi lêu lổng như.
vậy.

Cuối cùng thì sao… Con vì một cô gái mà gây ra chuyện lớn như vậy.

Cha thật sự con nữa iệt lắc đầu, hai mắt đỏ bừng: “Nhưng con thích cô ấy, con chỉ thích cô ấy.
Con muốn cưới cô ấy, vì vậy nên con mới…”
“Con nói thật với ba, có ai đứng sau giựt dây con không?”
“Không do ai giựt dây cả.

Nhưng đội trưởng Trịnh nói với con, người đàn ông đích thực thì không được đầu hàng trước khó khăn.


Nếu là một người đàn ông thì phải biết dũng cảm đối mặt với mọi chuyện”
Hả?
Trịnh Thành Nam sao?
Lục Vương liếm môi.
Mặc dù những lời này quả thật có vẻ rất có lý Nhưng trong tai của một tên nhóc con nhà giàu có dã tâm phản nghịch thì chẳng khác gì bảo hẳn trực tiếp đâm chết Lâm Ngọc Huy.

Rốt cuộc ba hẳn ta là một quan chức cấp cao.

Lâm Ngọc Huy cũng không có ai đứng sau cả.

Nói khó nghe thì Lâm Ngọc.
Huy chính là một thằng nhóc không có gì hết.
Mặc dù mọi người đều kêu gào đòi công bằng, nhưng thực ra trong thâm tâm mỗi người đều biết rằng con người được chia thành nhiều cấp bậc khác nhau.
“Con trai à.

Ba đã nói gì với con chứ?”
Người đàn ông trung niên nặng nề thở dài, “Haiz.

Anh Lục Vương, tôi nghĩ anh cũng đã hiểu được.


Những gì anh muốn tôi hỏi tôi cũng đã hỏi rồi”
“Ông cứ yên tâm đi.

Chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện vui vẻ trong vài tiếng đồng hồ.

Nếu xử lý xong đống lộn xôn này, thủ trưởng Chu cũng sẽ có thể đáp ứng yêu cầu của ông.

Nhưng tên nhóc này nhìn qua rất phản nghịch, tôi không kiềm chế nổi.

Hãy để nó ở đây bình tĩnh vài ngày đã.

Chờ Tiêu Thành Đạt trở về rồi quyết định sau” Lục Vương nói và nhìn Nông Kiệt một lần nữa.
Trông ngoại hình không tệ, điều kiện cũng tốt.

Tại sao chỉ nhìn chăm chằm vào một người phụ nữ?
Đây là có thể là tình yêu thật sự hoặc là đầu óc tên này có vấn đề.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi