ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Đây là một điều hiếm thấy.
“Đội trưởng Trần, anh sẽ về nhà sao? Anh từng là người cuối cùng ra về cơ mà? Có phải vì có người ở nhà chờ đợi, anh sợ người ta cô đơn, trống trải.

Đúng không?” Một trong những người lính nói đùa với một nụ cười tươi.
“Đi đi, tôi có bạn gái nên anh ghen à?”
Nói xong, TTA tâm trạng rất tốt, không để ý đến ánh mắt mơ hồ của người khác, tự hào rời đi.
Lâm Ngọc Linh được Chu Hoàng Anh mang trở lại văn phòng.
Không biết trên đường có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, cô luôn ngượng ngùng.

Nhưng đối mặt với Chu Hoàng Anh, cô không muốn nói “Không”.

Nên cô đành vùi đầu vào vòng tay anh mà trốn.
Vừa bước vào văn phòng, điện thoại di động bỗng vang lên.


Cô cầm lên, thấy là của An Mạch, chớp chớp mắt, “0?”
“Chuyện gì thế?”
“An Mạch” Cô vấy vẫy điện thoại, sau đó cầm lên, “Anh Mạch, anh tìm tôi làm gì?
Anh Mạch Cái tên nghe có chút thân mật.

Chu Hoàng Anh cau mày không vui.

Ánh mắt anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Lâm Ngọc Linh có chút không thoải mái, cô giấy dụa thoát khỏi vòng tay anh, sau đó đi đến bên cửa sổ.
Tốt lắm.
Vì nghe điện thoại của người khác mà trốn tránh anh.
Ánh mắt của Chu Hoàng Anh ngày càng trở nên khó đoán, lạnh lẽo hơn.
“Chúc mừng cô” An Mạch nói, “Lần này biểu diễn rất xuất sắc”
“Anh cũng biết ạ? Đừng quên nói về buổi phát sóng trực tiếp” Lâm Ngọc Linh hé miệng cười.
“Đương nhiên, sáng mai tôi sẽ có mặt đúng giờ.

Hôm nay cô nhớ nghỉ ngơi cho tốt.
Tôi xin nghỉ phép giúp cô.

Ngoài ra, tôi mang theo sound card bên ngoài nữa.

Sau này cô cũng vào thử hát đi.

Chơi game mãi cũng mệt mị “Vậy cảm ơn anh”
“Không cần, bạn bè giúp đỡ nhau thôi mà.


Cô cứ làm việc của mình đi nhé.”
An Mạch nói xong cũng không nhiều lời, trực tiếp cúp điện thoại.

Nhưng sự quan tâm của anh ta dễ dàng làm người khác xúc động.

Với một người bạn cùng chí hướng như vậy, có lẽ cô sẽ không đơn độc trong lần lên sóng trực tiếp sau này.
Nghĩ đến điều này, Lâm Ngọc Linh cười ngớ ngẩn.
A..
Ngay khi cô đang cười vui vẻ, một tiếng cười lạnh lùng truyền vào tai cô.

Lâm Ngọc.
Linh sợ hãi rùng mình, suýt chút nữa ngã thẳng xuống đất.

Cô xấu hổ nghiêng đầu nhìn về hướng Chu Hoàng Anh Ớ phía xa.
Chu Hoàng Anh ngồi trên ghế sô pha Chân trái xếp trên chân phải, hai tay đặt lên bụng.

Ánh mắt u ám nhìn cô, dáng vẻ lạnh lùng.

Anh im lặng, trong lòng âm thầm biểu lộ tâm tình không vui vào lúc này.
Lâm Ngọc Linh nuốt một ngụm nước bọt, vội vàng lon ton chạy đến bên Chu Hoàng Anh ngồi xuống, cong miệng đắc ý: “Chào anh Hoàng Anh.”
“Đi gặp anh Mạch của em đi” Chu Hoàng Anh hừ lạnh.
ôi!
Ghen rồi.
“Đó là một người bạn tốt thôi mà” Cô nằm lấy cánh tay anh và nghiêng người về phía trước một cách quyến rũ.


“Anh biết rằng trong trái tim em không có ai khác ngoài anh mà.

Trước đây tim em lạnh lẽo muốn chết.
Giờ có anh nên lúc nào cũng ấm áp.”
Anh nên nói gì với cô đây? Nói cô mồm miệng ngọt ngào hay thủ đoạn cao minh giờ?
Chu Hoàng Anh mím môi, không gian vốn đã trầm xuống, giờ phút này ánh mắt anh lại trở nên lạnh lùng khiến Lâm Ngọc Linh rùng mình.
“À, ý của em là.

Anh hiểu em mà”
Nói đến đạo lý.
Bà Chu bị ông Chu chiều hư nên quả thật khó nói đạo lý.
Những chuyện có thể làm nũng thì cô sẽ không bao giờ giải thích nghiêm túc.

Nếu là bình thường cũng không thành vấn đề, nhưng bây giờ thì khác, người đàn ông cực kỳ bá đạo này đang ghen tuông.

Nếu cô làm nũng thì lại càng khiến cho anh thêm bực bội.
Sau một thời gian dài, sắc mặt của Chu Hoàng Anh cũng không được cải t| “Nếu anh không tin, em cho anh xem lịch sử trò chuyện của em nhé?” Cô móc chiếc điện thoại nhỏ nhắn xinh xắn của mình ra.
Chu Hoàng Anh liếc nhìn tay của cô, không hỏi gì, cũng không nói chuyện.
“Ông Chu à, anh không thể lạnh lùng như: vậy được.

Vợ nhỏ của anh có làm sai một chút, anh đã giận như thế này rồi”


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi