ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Mạc Vinh Thành xoay người, thân thể hơi nghiêng về phía sau.

Vốn dĩ anh ta đang cầm tay Tạ Ô, chỉ trong nháy mắt đã chuyển cổ tay, đánh vào lồng ngực người đàn ông tóc.
vàng, chuẩn xác ngay vị trí trái tim.

Người đàn ông trực tiếp phun ra nghụm máu tươi.
Máu loang ra trên thảm cỏ xanh mướt, nhuộm đỏ cả mảng.
“Mau thả cậu ta ra!”
Hai mắt Tạ Ô đỏ hồng, ngay lúc này chỉ muốn ngay lập tức đứng dậy giết chết Mạc Vinh Thành.

Đáng tiếc, hai chân hẳn đã không tài nào cử động được nữa.
Mạc Vinh Thành thả lỏng nắm tay, người đàn ông kia thân thể mềm nhữn gục xuống Anh trực tiếp đạp lên phần xương sống của đối phương, trực tiếp ra điều kiện.
“Tạ Ô, mày có hai lựa chọn.

Thứ nhất, trao đổi thông tin tình báo bản thân có được, an toàn trở về nước.


Thứ hai, xương cốt toàn thân đều sẽ bị tao đánh cho nát nhừ, sau đó trực tiếp bị trục xuất khỏi nơi này.

Mày sẽ chọn cái nào đây?”
“Mày không dám!”
*Ồ, vậy sao?”
Tạ Ô run rẩy nhưng vẫn gom chút can đảm cuối cùng để chống đỡ.

Mạc Vinh Thành chỉ nhướng mày, giọng điệu vẫn thản nhiên như cũ.

Anh dùng lực dồn vào bàn chân.
“AI”
Người đàn ông tóc vàng dù có cố gắng đến thế nào đi nữa cũng không thể nào chịu nổi sự đau đớn vì từng đoạn xương bị giẫm nát như thế này.

Đối phương thở dốc, khiến Tạ Ô thoáng lung lay.
“Người gọi là Trịnh Thành Nam mà Chu Hoàng Anh nhắc tới đã tuồn toàn bộ tin tức.
cho tao, để tao dễ bề hành động.

Tao còn biết mày và tên Hoàng Anh kia đã liên hợp để giết chết em trai tao, vậy nên tao muốn tự tay báo thù cho em trai mình và cả người bạn gái đã mất của nó.”
“Người bạn gái đã mất?”
Mạc Vinh Thành thoáng cau mày.
“Chúng mày giết em tao thì thôi, tại sao ngay cả tới con nó cũng không buông tha?
Bạn gái nó đã mang thai tám tháng rồi, vậy mà bọn mày cũng nhẫn tâm xuống tay cho bằng được? Đúng là lũ độc ác, ngay cả với dân của mình còn có thể sát hại thành ra như.
vậy thì bọn tao có là gì trong mắt chúng mày đâu?”
Từng lời mà Tạ Ô nói ra đều tràn ngập.
thù hận, đôi mắt hiện tại như muốn giết người “Tao chưa từng làm chuyện đó, đừng có vu vạ đổ vấy lên đầu người khác.”
Nghe thấy những lời này, Tạ Ô im lặng.

Ở thời điểm này đối với bọn họ mà nói, cái gọi là sự thật và giả dối đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Danh tiếng mà bản thân sở hữu lúc nào.

cũng quan trọng hơn nhiều so với sự bức ép.
đến từ những kẻ thấp cổ bé họng như bọn họ.

Vậy nên, Mạc Vinh Thành hoàn toàn không cần nói dối về chuyện này để làm gì cả.
“Chứng cứ…”
Người đàn ông tóc vàng nằm rạp dưới chân Mạc Vinh Thành cả người run rẩy, khóe mi ngập nước, khó khăn phun ra hai từ.
“Liên quan gì đến anh?
“Cô ấy là mối tình đầu của tôi.”
, hóa ra là tam giác tình yêu.
Mạc Vinh Thành không có thời gian quan tâm đến vấn đề yêu hận tình thù của đám.
người Châu Âu này, chậm rãi rút chân lại.
“Đúng là tao giết em trai mày, còn dẫn vặt khiến hắn bị gãy xương.

Nhưng nếu không phải vì hắn có ý đồ muốn tiêm quá liều ma túy vào người bạn thân tao, tao cũng.
lười đối phó với loại tội phạm truy nã quốc tế như vậy”
“Vậy mày không hề giết đứa cháu trai chưa từng ra đời của tao?”
Tạ Ổ ngẩng đầu hỏi.
“Không hề”
“Xem như sự căm ghét bọn tao của mày cũng không hẳn xuất phát từ vấn đề em trai bị giết nhỉ? Tạ Ô, bị người lợi dụng, khích tướng, sau đó rơi vào tình cảnh như ngày.
hôm nay.

Số mày đúng thật là xui xẻo mà.
Mạc Vinh Thành dứt lời liền quay người rời đi, không hề nhìn lại dẫu chỉ là một chút.
Mái tóc anh bị gió thổi ngược về sau khiến chúng bay tán loạn.

Tình cảnh ngày hôm đó, như lần nữa hiện ra ngay trước mắt.
“Cậu chủ, ngài không cần lo cho tôi.

Nhất định ngài phải sống sót, đem tiểu công chúa an toàn quay trở về.”
Thiếu niên mái tóc nhuộm đỏ, toàn thân vương đầy máu, trên cánh tay còn lưu lại những vệt kim châm vô cùng rõ ràng.
“Nam Thịnh..”

“Nếu có thể, sau đó hãy đem thi thể của tôi đi.

Hãy để tôi chết trong vinh quang, còn hơn bị ma túy tàn phá.

Ngài nhất định phải tìm được tiểu công chúa”
“Nếu có thể, xin hãy đem xác của ta sau khi vấn đề, để cho ta chết một cách vinh quang, còn hơn là bị ma túy tàn phá, hãy tìm tiểu công chúa trở về.”
Nam Thịnh.
Mạc Vinh Thành lặng lẽ nhằm mắt lại Một trận gió nổi lên, sau đó lặng lẽ tản đi, bấy giờ anh mới chậm rãi mở mắt.

Gió lướt qua gò má, hong khô nước mắt đọng lại trên gương mặt anh.
Tôi đã tìm thấy cô ấy rồi, cuối cùng tôi cũng đã tìm thấy cô ấy.
Biệt thự nhà họ An.
Lâm Ngọc Linh thả tay cầm xuống, uế oải vùi mình vào ghế.
“Mệt quá đi mất”
“Không chơi nữa à? À mà dạo gần đây.
cái bộ phim Cận…gì đó nghe nói hay lắm, rất đáng xem đấy”
Lâm Ngọc Linh hiện tại chỉ muốn hỏi An Mạch xem Chu Hoàng Anh đang làm gì.
Nhưng nghĩ đến chuyện hiện tại đang phát sóng trực tiếp, cô liền đem mấy lời muốn nói nuốt trở lại vào bụng.

Dù sao thì cô cũng không muốn ngày mai tên mình sẽ xuất hiện trên khắp các đầu báo.
“Tôi không muốn xem phim đâu.
An Mạch đương nhiên hiểu ý của Lâm Ngọc Linh.

Chỉ có điều, người quan trọng vẫn chưa quay lại, An Mạch chỉ còn cách chuyển hướng chú ý của cô.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi