ÔNG XÃ LÀ CHIẾN THẦN



Dường như nơi đáy mắt An Mạch có muôn vàn mảnh thủy tinh vỡ vụn.

Đôi mắt phảng phất như tấm kính mỏng, nhàn nhạt chẳng ai có thể nhìn xuyên qua.

Có lúc lạnh lẽo như mặt hồ kết sương, có lúc ấm áp giống như được ánh mặt trời chiếu rọi, bất luận là ai đi chăng nữa cũng không thể đoán ra hẳn đang nghĩ gì, hệt như một tảng băng vậy.
Có thể tan chảy thành nước, bay hơi thành sương mù, sau đấy lại từng lớp chồng lên nhau, kết thành băng.

Một vòng tuần hoàn, cứ như vậy mà lặp đi lặp lại.
Thịnh Lan cúi gãm mặt, cô sợ hãi khi phải đối diện với ánh mắt người trước mặt mình.
“Em nghĩ bản thân đang khiến anh gặp phải rắc rối, vậy cho nên em đã chủ động rời khỏi hội nhóm.

Em chưa bao giờ nghĩ t mọi người sẽ phản ứng như vậy.


Em muốn giải thích nhưng bọn họ đã…đã không cho em cơ hội làm việc này.”
Khi nhắc tới bọn họ, biểu cảm trên gương mặt Thịnh Lan trông rất kì quặc.
“Bọn họ mảng chửi em à?”
An Mạch híp mắt, tuy thanh âm dịu dàng nhưng từng từ nhả ra lại phảng phất sự lạnh lẽo khiến người nghe phải rùng mình.
“Ừm.”
Rất rõ ràng, đối với việc này Thịnh Lan cũng không biết phải nói như thế nào.

An Mạch liếc mắt nhìn cô, sau đó xoay người đi về phía Lâm Ngọc Linh.

Cô đứng yên tại chỗ, cảm giác cả người như muốn bốc hỏa vì xấu hổ, không biết hiện tại mình nên tiếp tục ở lại hay thức thời rời đi.
“Lại đây nào, Hổ Nhỏ đã luôn nhäc đến cậu đó”
Thịnh Lan thoáng giật mình, sau đó chậm rãi tiến về phía An Mạch và Ngọc Linh.
Thịnh Lan lớn lên tuy không phải quá mức xinh đẹp nhưng cô trông rất đáng yêu, so với đa số cô gái ở cùng độ tuổi, lại càng trông trẻ hơn rất nhiều.

Đặc biệt là làn da trắng ngần mịn màng, căng tràn sức sống.

Đứng cùng với hai người kia, quả thật cũng không hề kém cạnh đi chút nào.
Sau khi dành thời gian chơi đùa với cả ba người, Hổ Nhỏ gần như đã mệt nhoài.

Sau khi trả lời vài câu hỏi được chuẩn bị từ trước, mẹ Hổ Nhỏ cũng theo sau con trai mình đi vào phòng trong.
Thời điểm bắt đầu chương trình, số người xem chỉ ở mốc một trăm nghìn người.
Hiện tại, phòng phát sóng trực tiếp đã có hơn bốn triệu người truy cập, khiến phòng phát sóng trực tiếp ngoài trời của Lâm Ngọc.
Linh đạt kỷ lục có số người xem cao nhất.

“Vậy, chương trình phát sóng trực tiếp.
ngày hôm nay đến đây là hết rồi.

Nếu bạn muốn tới nơi này để cùng chơi đùa và trao gửi tình yêu thương, đương nhiên mọi người ở đây sẽ vô cùng hoan nghênh bạn.

Nhưng nếu bạn chỉ xuất hiện với mục đích quảng bá bản thân hoặc trục lợi cá nhân, tôi khuyên bạn tốt nhất nên cẩn thận khi đi đường ban đêm”
Thời điểm kết thúc, Lâm Ngọc Linh đã thẳng thản nói ra mọi thứ.
Cẩn thận khi đi đường ban đêm Những từ này, chỉ trong một đêm ngay lập tức trở thành từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất, chủ đề nóng ở khắp các diễn đàn, trang chủ.
Vẻ ngoài xinh đẹp, lời nói lại mang đầy.
tính uy hiếp, đây đã trở thành thương hiệu độc quyền sáng giá của Gia Bảo.

Không chỉ đáng yêu mà tính cách còn thẳng thắn can đảm, Lâm Ngọc Linh cứ như vậy mà chiếm lấy cảm tình của biết bao chàng trai, cô gái.
Chương trình phát sóng trực tiếp lần này thật sự đã thành công hơn cả mong đợi.
Lúc này ở quân khu, Chu Hoàng Anh đóng laptop lại, khõe môi khẽ cong lên.
“Thủ trưởng, anh đang xem chương trình phát sóng trực tiếp của cô Ngọc Linh đấy ạ?”
Vũ Hồng Hoàng hiện tại đang thay thế vị trí của TTA theo sau Chu Hoàng Anh, nhẹ giọng hỏi nhỏ.
“Đúng vậy”
“Nhìn qua thì có vẻ như cô ấy đã làm mọi thứ vô cùng tốt”
Chu Hoàng Anh không hề phủ nhận lời khen này, khẽ khàng gật đầu.

Đầu ngón tay thon dài lướt trên bàn phím, ở mặt ngoài laptop được bao bằng lớp vỏ màu xanh làm.
€ó lần Lâm Ngọc Linh tình cờ nhìn thấy đã muốn xé nó ra.

Thế nhưng Chu Hoàng Anh đã cản cô lại, bởi thi thoảng đây chính là vật sẽ thay cô ở bên cạnh anh.
“Tôi thật sự ghen tị với cô ấy đấy”

“Hửm?”
Thoáng thấy Vũ Hồng Hoàng thở dài, ánh mắt Chu Hoàng Anh lúc bấy giờ nhìn cô đầy vẻ sắc bén, nghiền ngẫm sâu xa.
“Xin ngài đừng hiểu nhầm ý tôi.

Tôi chỉ muốn được hưởng thụ cảm giác có người lo lắng cho mình giống như vậy thôi.

Thủ trưởng, khi nào thì ngài mới cho tôi nghỉ phép để tôi có cơ hội tìm thấy tình yêu của đời mình đây?”
Vũ Hồng Hoàng cười mỉm, giở giọng bông đùa.

Thật ra, trong lòng cô rất muốn cảm ơn Lâm Ngọc Linh.

Nếu không vì đối phương xuất hiện, có lẽ cả đời này cô cũng không thể đùa giỡn với Chu Hoàng Anh một cách thoải mái như vậy, chứ đừng nói đến việc đứng trước mặt anh nói chuyện mà trong lòng chẳng hề rung động chút nào.
“Cô muốn rời khỏi quân khu?”
Chu Hoàng Anh hỏi ngược lại.
“Chắc là vậy.

Gần đây quân khu đã xảy ra rất nhiều chuyện, tôi bị bắn trọng thương, so với Tuấn Anh cũng không khác biệt mấy.
Dưới tình hình này, chúng tôi chỉ có thể lui về khu vực hậu đài.”
Phát súng này cũng thật khó nói, chính là chắc chắn sẽ để lại di chứng trên người Vũ Hồng Hoàng.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi