“Chu Hoàng Anh đi xem mắt? Không.
đúng, sao anh ấy muốn loại bỏ người của chúng ta, sau đó đổi một nhóm người đến giám hộ mẹ của Lâm Ngọc Linh? Tôi nhổ vào, đầu anh ấy bị cửa kẹp à? Còn nữa thăng khốn Tạ Ô này, cậu vừa về nước thì anh ta lập tức xuất hiện đó cũng không phải cách để gây chuyện rắc rối nha” Lục Vương sợ kinh động đến Lâm Ngọc Linh, cho nên âm lượng không quá lớn.
Nhưng ngữ điệu cũng hơi cao lên, hiển nhiên là rất muốn kêu gào chỉ là cố nín mà thôi.
Tiêu Thành Đạt không nói lời nào, nhìn người trong ngực đã hầu như không còn ý thức, trái tim đau đớn co rút.
Thật đau.
“Về trước đi” Anh ta.
“Tuân lệnh.
”
Lục Vương một lần nữa tỏ vẻ nghiêm túc lái vào đường xe chạy.
Một tiếng sau.
Xe tiến vào trong ga ra.
Tiêu Thành Đạt mở cửa xe, ôm Lâm Ngọc Linh vào thang máy “Chào ngài, cậu Lục, hoan nghênh trở về” Người giúp việc và bảo vệ rối rít cung kính cúi gập người xuống.
“Hồ nước nóng có mở không?” Tiêu Thành Đạt hỏi.
“Thưa ngài, đã nở.
”
“ừ Dứt lời anh ta vào thang máy ấn số “7”.
.
Lục Vương đặt túi của mình và Tiêu Thành Đạt xuống rồi kéo một người người giúp việc trong số đó qua: “Bây giờ cậu lập tức lập tức liên hệ Mạc Vinh Thành, sau đó nói cho anh ta biết mặc kệ anh ta đang ở đâu, Tiêu Thành Đạt muốn trong vòng một ngày có thể nhìn thấy anh ta, nếu không sẽ cho anh ta đi chết!”
“Vâng, vâng…” Người giúp việc lại càng hoảng sợ.
“Vâng cái rằm mà vâng, cậu đối mặt với tôi mà đã sợ thế này thì làm sao đối mặt với Mạc Vinh Thành!”
“Vâng!” Người hầu cũng là một người thông minh.
Lục Vương im lặng buông lỏng cậu ta ra.
Hôm nay nếu không phải là Tiêu Thành Đạt trở về sớm, nói không chừng Lâm Ngọc Linh đã… Ôi! Đám người kia từng người bị làm sao vậy? Không biết Tiêu Thành Đạt mà nổi giận lên thì lục thân không nhận à? Anh †a cực kỳ nhức đầu ngẩng đầu xoa huyệt thái dương của mình.
Phiên chết được.
Tầng bảy.
Khắp nơi đều tràn ngập hơi nước.
Trừ một dấy nhỏ trải chiếu Tatami dùng để nghỉ ngơi ra, chỗ còn dư lại đều bố trí từng bể suối nước nóng.
Chức năng của mỗi bể khác nhau, là được Lục An dùng vào mùa đông rất tốt cho sức khỏe.
Tiêu Thành Đạt nhìn một vòng, cuối cùng đặt Lâm Ngọc Linh vào một bể có mùi hoa tương đối dễ ngửi.
Vô số trôi cánh hoa dính vào trên người cô, ngược lại nhìn giống như nâng cô lên như hoa tiên trên trời.
“Mẹ.
.
” Lâm Ngọc Linh tự lầm bầm dựa vào bên cạnh bể, giống như lúc nào cũng có thể chìm xuống.
Tiêu Thành Đạt thở dài.
Anh ta cởi áo khoác của mình ném ở một bên, sau đó cũng vào bể đỡ lấy cô.
Mặc dù là không quá gần Lâm Ngọc Linh, anh ta cũng có thể nghe cô thỉnh thoảng nói mơ, giọng nói bi thương đau đớn xen lẫn yếu ớt, như là một cây kim đâm vào trong lòng anh ta.
Tiêu Thành Đạt tháo kính bị hơi nước làm mờ đặt ở một bên.
Kéo cô lại gần một chút Lạch cạch…
“Tiêu Thành Đạt, tôi đã cho người đi tìm Mạc Vinh… Ôi trời, nếu như chụp cảnh này cho Chu Hoàng Anh, anh ấy có thể sẽ đánh chết cậu đó” Lục Vương vừa ra khỏi thang máy, đã nhìn thấy Tiêu Thành Đạt ôm học trò của anh ta ở đây tự hỏi cuộc đời.
Nhưng vẻ mặt lại vô cùng đau đớn.
Không biết còn tưởng rằng yêu nhau có bao nhiêu mãnh liệt đó Tiêu Thành Đạt ngước mắt, sau khi hờ hững liếc anh ta thì tầm mắt một lần nữa rơi xuống người Lâm Ngọc Linh.
“Người nên bị đánh chết là anh ấy” Anh †a nói.
*Ôi, đừng nói nữa, vốn tưởng răng Mạc Vinh Thành và Chu Hoàng Anh, ít nhất sẽ có một người sẽ chiếu cố Lâm Ngọc Linh thật tốt, ai biết hai người bọn họ đều không đáng tin cậy, sớm biết như vậy thì cậu không đi là được rồi, làm hại tôi còn phải lo lắng cậu có thể chết ở bên ngoài” Lục Vương cũng cởi quần áo, nhảy vào trong bể bơi tới đối diện hai người, thoải mái tựa ở bên cạnh ao: “Cũng trách tôi không ở thủ đô nhìn cho thật kỹ học trò cậu”
“Cậu còn biết?”
“Đừng vậy mà tình yêu, tôi trở lại cũng là bất đắc dĩ” Lục Vương cười hì hì: “Chờ học trò nhỏ tỉnh, hỏi kỹ một chút đầu đuôi câu chuyện, không phải cậu nói lúc trước cô ấy hơi xúc động, cho nên nói chuyện hơi lộn xộn à? Chờ cô ấy tỉnh hỏi lại xem, sau đó đi quân khu tìm Chu Hoàng Anh.
”
Tìm Chu Hoàng Anh?
Không.
Anh ta sẽ không giao Lâm Ngọc Linh cho anh.
Đôi mắt Tiêu Thành Đạt ánh lên vẻ lạnh lẽo: “Không cần”